Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ

Go down 
+2
tuyetnga_vn
Thư Kỳ
6 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 12:43 pm

lại thơ nữa vậy mà chị tk kg muốn làm nhà thơ nữa sau cm v2
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 12:50 pm

chị tk ơi sau bài thơ này buồn quá hình như nói lên 2 người yêu nhau nhưng người kia đã mất phải kg chị nghe cũng lảng mạng nhưng mà buồn quá tình cảm quá ;ck1
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 1:12 pm

ừ em nói đúng rồi đó Nga bài thơ này nói về mối tình ko trọn vẹn, khi 1 người ra đi mãi mãi... người còn lại sau 1 thời gian dzài đau khổ, cuối cùng quyết định quên đi quá khứ để tiếp tục cuộc sống mới, nhìn về tương lai mới et1 et1 et1
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 3:57 pm

thấy chưa em nói đúng mà phải kg nhưng buồn quá chia ly sanh tử biệt nghe thê thảm quá Embarassed
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 7:14 pm

;1 cảm hứng thật từ bạn của chị nên chị viết bài thơ ấy đó ;;;01
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 7:25 pm

vậy hả bạn chị cũng thê thảm quá ha :ng
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 7:49 pm



Ta làm gì trong tháng ngày sầu tuổi
Giết thời gian bằng năm tháng trôi đưa
Gió vẫn thổi mà nỗi sầu chẳng tan
Mây vẫn trôi và nước thì cứ chảy
Mặt cho đá mòn dần với thời gian


Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 8:13 pm

nữa thơ nữa nhưng bài này nghe ít thê thảm hon
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 9:21 pm

et1 thế ko làm thơ nữa tặng em ki1 đầu đời của chị đó kakaka..............hơ hơ hơ.... ;;11
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty22/4/2012, 10:01 pm

vậy hả hưng hạnh cho em quá ki1 đó là nụ hôn đầu đời của em đó
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty23/4/2012, 8:51 pm

et1 et1 et1 hè hè
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty24/4/2012, 12:05 pm

chị làm thơ nữa đi
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 1:05 am

et1 à chị đang chuyển qua thử viết tiểu thuyết nên tạm thời không có thơ rr1 rr1 rr1 . em có muốn đọc thử tiểu thuyết còn dang dở của chị không ;;\\'1
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 11:44 am

chị viết đi e đọc mà Very Happy
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 4:45 pm

Những Câu Chuyện Tình

Truyện được viết có tham khảo một số tình tiết của truyện trung hoa

(Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều)

- Năm giờ kém năm chiều, Ngô Quân Thư ngồi trước bàn làm việc, bàn tay di chuyển con chuột trong tâm trạng không tập trung
Cả nửa ngày cô cứ suy nghĩ mãi không biết tối nay nên đi ăn cơm với chàng trai nào? Hay là cứ hẹn với cả hai nhỉ? Trước hết, nói với anh chàng Kĩ Sư bên Xây Dựng là tối nay mình phải làm thêm ca tối rồi tới gặp chàng Công Tố Viên, sau đó quay về ăn tối với anh chàng Kĩ Sư Xây Dựng?
- Suy nghĩ một lát, cô lại thấy không ổn. Nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào? Thành phố Đà Lạt này quá nhỏ bé, cuối tuần trước, khi đi dạo phố, cô đã phải chạm trán với một cô bạn học hồi trung học tới bốn lần: lần thứ nhất là ở trên phố, lần thứ hai ở chợ, lần thứ ba ở cửa hàng ăn, lần thứ tư khó xử nhất là ở nhà vệ sinh. Mà điều tệ nhất là cô lại quên mất tên của người bạn ấy, vì thế chỉ còn biết gật đầu, mỉm cười gượng gạo và nói một vài câu bâng quơ, rồi ngượng ngùng nhìn nhau trong sự trôi qua quá nhanh của thời gian. Cho đến lần gặp nhau ở nhà vệ sinh thì ngay cả cô bạn ấy cũng không còn tìm ra lời nào để nói nữa nên đã hỏi cô: "Cậu cũng vào nhà vệ sinh à?"
"Thế nào gọi là: cũng vào nhà vệ sinh???", có ai chỉ có đầu vào mà không có đầu ra đâu…?, Quân Thư nghĩ bụng. Tất nhiên là cô không nói ra câu ấy, nên chỉ còn biết mỉm cười gượng rồi gật đầu đáp: "ừ".
Vừa về đến nhà, Quân Thư vội lật tung ngăn kéo bàn và Kệ sách để tìm tấm ảnh chụp hồi tốt nghiệp, nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra người bạn ấy, rồi sau đó kêu "À!" một tiếng rõ to khiến mẹ cô giật mình chạy vội ra khỏi bếp. Nhìn thấy con gái đang đứng ngây người trước bàn làm việc, mẹ cô vội hỏi, "Sao thế? Có chuyện gì hả con?".
- Một lúc sau Quân Thư mới lẩm bẩm một câu rất không phục rằng:"Làm sao cô nhóc ấy lại biến thành một cô gái xinh đẹp như thế được nhỉ?".
Cô lắc đầu, rồi quay lại suy nghĩ chuyện tối nay cuối cùng nên đi ăn với chàng trai nào.
- Hai chàng trai ấy đềy do đồng nghiệp giới thiệu. Đầu tiên là làm quen với anh chàng Công Tố Viên. Sau mấy lần gặp mặt mà cô vẫn chẳng thấy có cảm giác gì, vẻ bề ngoài của người ấy không xấu nhưng cũng không thể nói là đẹp, cứ như miếng cánh gà, ăn thì không muốn vì chẳng có thịt, nhưng bỏ đi thì lại thấy tiếc (Quân Thư không thích ăn những món có xương, nhưng chẳng bao giờ tự tay vứt bỏ hay tỏ vẻ từ chối, vì tiếc rẽ). Sau đó một đồng nghiệp khác lại giới thiệu cho cô anh chàng Kĩ Sư làm bên Xây Dựng, Theo lý mà nói, chưa cắt đứt hẳn với người trước thì không nên gặp gỡ người thứ hai. Nhưng Quân Thư lại cảm thấy việc đi gặp mặt chẳng khác gì chuyện mua vé số , biết đâu lần này lại trúng thưởng lớn! Nghĩ thế nên cô vẫn cứ đi. Nhưng sau khi gặp xong, cô lại thấy hối hận, cũng lại là một miếng cánh gà mà thôi!
- Giờ thì hiện thực là - hai miếng cánh gà ấy đang bày ra trước mặt cô. Quân Thư về bàn bạc với ba mẹ, muốn xem ý kiến của họ thế nào. Sau khi kể xong, cô hỏi ba mẹ, "Người nào có vẻ được hơn?".
- Ba mẹ cô nhìn nhau, một hồi lâu cũng không ai lên tiếng.
"Cái anh chàng Công Tố Viên ấy không được đẹp trai lắm", Quân Thư nói.

"Đàn ông đẹp trai thì có tác dụng gì!", mẹ cô nói

"Còn anh Kĩ Sư làm bên Xây Dựng, khi di với anh ta, đến giầy cao gót con cũng không dám đi.", Trương Tĩnh Chi lại nói.

"Đàn ông cao một mét rưỡi cùng không phải là thấp", ba cô lên tiếng.
- Bỗng nhiên Quân Thư hiểu ra, không quyết định được không phải do cô, mà đó là do di truyền của ba mẹ.
-----------------------------------

- Vẫn đang phát phiền vì chuyện tối nay nên đi ăn với ai, cô bỗng giật mình vì một tiếng "Chào đồng chí", ngẩng đầu lên thì thấy, một người đàn ông trung niên đang áp mặt vào kính nhìn cô, khuôn mặt tì vào kính bị biến dạng trông đến buồn cười.
"Có chuyện gì ạ?" Quân Thư mỉm cười hỏi.

"Tôi muốn gửi tấm séc này." Người đàn ông nói, tay đẩy tấm séc vào.
Quân Thư đón tấm séc lên bàn đọc, bên trên đó viết rõ ràng "Gửi phòng nộp tiền học Ngân hàng Công thương", thế mà ông ta lại mang đến chỗ cô!

"Đây không phải là séc của Ngân Hàng chúng tôi, anh phải sang Ngân hàng Công thương." Quân Thư đưa trả lại.

"Đây không phải là Ngân hàng hay sao? Sao lại không nhận?" Người đàn ông đó vẫn hỏi lại.
- Quân Thư không kiên nhẫn được thêm nữa, cô cố mỉm cười, đáp: "Tấm séc này của anh do Ngân hàng Công thương giải quyết. Anh ra khỏi cửa rẽ phải là tới".
- Người đàn ông cao có bỏ đi, còn Quân Thư thì tỏ ra khó chịu khẽ nói: "Đúng là có vấn đề, đến cả ngân hàng nào cũng không phân biệt được!".
- Cậu Lý Tín ngồi phía đối diện, nhô đầu lên khỏi bàn máy tính cười nói: "Này, chị có tức cũng chớ có nhằm đầu người khác mà trút như vậy chứ!" Cẩn thận kẻo Trưởng phòng bắt gặp là mất toi tiền thưởng đấy. Sao, vẫn chưa giải quyết mâu thuẫn à? Chọn miếng cánh gà nào rồi?".

"Phải gió nhà cậu! Đừng có mà trêu tôi, sẽ có người trị cậu đấy! Thế đã mua cái túi xách mà bạn gái cậu đòi chưa?", Quân Thư hỏi.
- Nụ cười đang nở trên môi Lý Tín lập tức biến mất, "Một cái túi mà đòi tận ba triệu, cô ấy đâu có muốn mua chiếc túi ấy, mà muốn tôi phải bán thân thì đúng hơn!".
- Quân Thư phì cười, mắt lén nhìn trưởng phòng đang từ phía ngoài bước vào, cô vội ngồi ngay ngắn lại.
- Đấu tranh suốt cả buổi chiều, Quân Thư quyết định, lúc đầu đành phải bắt cá hai tay vậy. Tối nay tạm thời gác chuyện với anh chàng KS.Xây Dựng. Để tránh các đồng nghiệp nghe thấy, cô rời khỏi bàn làm việc, tới góc sảnh lấy điện thoại ra, tay vừa bấm số vừa tự nhủ, " Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, nói dối một chút cũng chẳng sao, cứ coi như mình phải làm thêm ca thật!".
- Đúng lúc ấy thì nghe tiếng của người ở đầu dây bên kia.
- Quân Thư cố nén tiếng sao cho giọng nói thật mềm mại, dịu dàng:"A lô, chào anh, em Quân Thư đây. Tối nay em phải làm thêm giờ. Vì thế, có lẽ tối nay em không thể cùng đi ăn tối với anh được."

"Không sao, anh chờ em là được mà!" Chàng Kĩ Sư tỏ ra vô cùng thông cảm
- cô vội từ chối :"Không cần phải chờ em đâu, để hôm khác cũng được ạ. Chắc là em phải làm đến muộn"

"Thế thì khi nào em làm xong anh tới đón em, sau đó chúng ta sẽ đi ăn."
- Mỗi khi cuống, Quân Thư thường hay ăn nói lắp bắp, Làm sao có thể để anh ta tới đón được, như thế thì chỉ có hỏng bét! Cô luống cuống: "Không...không, không cần đâu!"

"Không được, em là con gái, đi một mình như thế nguy hiểm lắm, để anh đến đón em. Đến giờ, em cứ gọi điện cho anh là được." Nói xong câu ấy, anh chàng kia tắt ngay máy làm Quân Thư tức phát điên lên.

"Đồ khỉ!" Cô bật chửi thành tiếng, khiến người đàn ông lạ đang ngồi nghỉ ở chiếc ghế bên cạnh ngước mắt nhìn cô ngạc nhiên, lúc ấy cô mới chợt nghĩ mình đã nói quá to, cô đỏ mặt cúi đầu trở về bàn làm việc.
---------------------------------------------------

- Cả bữa ăn , Ngô Quân Như cứ nghĩ mãi chuyện làm thế nào để quay về cơ quan làm thêm , thế nên hầu như cô không biết anh Công Tố Viên kia đã nói gì và cũng chẳng hề chú tâm gì tới anh ta

“Sao thế ? sao trông em có vẻ thẫn thờ ?” Anh Công Tố Viên hỏi với vẻ rất quan tâm

“ Sao ạ ?” Quân Thư ngẩng đầu lên hỏi lại. Anh chàng ấy vẫn không phật lòng vì sự thiếu tập trung của cô, kiên nhẫn nhắc lai câu hỏi

“À , không có chuyện gì đâu ạ”. Hôm nay cơ quan em có rất nhiều việc ,em hơi mệt một chút thôi“. Quân Thư vội giải thích .

“Thế thì để anh đưa em về ,nếu em mệt thì nên đi nghỉ sớm một chút “.Chàng Công Tố Viên nói bằng giọng săn sóc , rồi đứng dậy thanh toán .
- Trời ạ !Quân Thư kêu thầm. Anh ta đòi đưa mình về nhà .Nhà mình ở phía Bắc thành phố Đà Lạt, còn cơ quan thì lại ở phía Nam thành phố, anh ta đưa mình về rồi mình lại phải lén quay lại cơ quan , như thế có mà thần kinh!
- Quân Thư giậm chân một cái, tiếng giậm chân hơi mạnh khiến cô đau đến mức nhăn cả mặt .Cô đứng dậy ,vì mải chăm chú nhìn xuống bàn chân bị đau nên đã va phải một người đi ngược chiều ,cô buột miệng chửi: “Đồ chết tiệt!”
- Người kia cất tiếng xin lỗi ,nhưng nghe thấy câu “Đồ chết tiệt!” thì ngây người và cứ nhìn cô chằm chằm
- Quân Thư ngẩng đầu nhìn lên ,cảm thấy người kia có gì đó rất quen. Đúng lúc anh chàng Công Tố Viên cũng đã thanh toán xong và quay trở lại ,thấy cô và người đàn ông cao lớn kia đang đứng nhìn nhau ,không hểu chuyện gì nên vội hỏi “Sao vậy? Có chuyện gì hả em?”

“Không sao đâu ,chẳng may va vào nhau thôi ạ”.Quân Thư lấy lại giọng thỏ thẻ . ”Chúng ta đi thôi”. vừa nói cô vừa lôi anh chàng Công Tố Viên cùng bước ra ngoài. Khi ra tới cửa ,cô quay đầu lại nhìn ,thì thấy người đàn ông kia vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô với nụ cười chưa tắt hẳn trên môi.
- Quân Thư chợt nhớ ra người đàn ông ban nãy chính là người đàn ông ban chiều đã nghe thấy cuộc điện thoại của cô ở chỗ làm việc
- Xe dừng lại trước cổng, Quân Thư xuống xe và dịu dàng nói:”Cảm ơn anh đã đưa em về .Anh về đi”

“Em cứ vào nhà trước đi .Chờ em vào nhà rồi anh sẽ đi“

“ không ,anh cứ lên xe đi đã ,để em nhìn thấy anh về xong ,em sẽ vào nhà“ Quân Thư kiên trì mỉm cười
- Cuối cùng thì anh chàng Công Tố Viên đành phải chịu thua cô và lên xe đi về

Quân Thư nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần ở phía cuối đường ,vội vẫy ngay 1 chiếc taxi “Hãy đưa tôi đến Ngân Hàng JNP “cô nói và ngồi vào ghế sau .Mệt quá ,một lúc bắt cá 2 tay quả là không dễ dàng chút nào! Ai đó đã từng nói: “bắt cá hai tay cũng là cả một nghệ thuật!” quả không sai.
- Khi tới trước cổng cơ quan ,Quân Thư rút điện thoại ra gọi cho chàng KS. Xây Dựng

“alô em hết giờ làm rồi”
-------------------------------------

Thứ 2 vừa tới cơ quan Ngô Quân Thư đã hắt hơi ầm ĩ .Khi cô hắt hơi tới cái thứ 28 thì cậu Lý Tín ngồi bàn đối diện không thể chịu được nữa bèn nói “Người đẹp ơi ,hôm nay làm sao thế ?”

“tôi bị cảm rồi” Ngô Quân Thư vừa nói vừa xì mũi .Tối thứ 6 .vừa về đến nhà cô lập tức bị cảm ,chắc chắn là bị nhiễm lạnh khi đứng trước cổng cơ quan rồi
- Lý Tín hỏi: “2 miếng cánh gà ấy thế nào rồi ?

“Vẫn thế thôi, chưa quyết định được sẽ chọn ai cả” Quân Thư đáp

“Cố kiên trì đi người đẹp. Chị không được bỏ qua đâu đấy phải kiên trì đi gặp mặt, biết đâu…lần sau lai vớ được miếng đùi gà lớn hơn !” Lý Tín đùa

Quân Thư rút chiếc khăn giấy, ra sức lau nước mũi. “Đùi gà đùi ghiếc gì, hai cái cánh gà cũng đủ làm tôi mệt chết đi được rồi đây”. đúng lúc cô đang thấy vô cùng khổ sở thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên
- Quân Thư đáp bằng giọng phổ thông chuẩn mực “Alô”

“Vâng, xin cho tôi gặp cô Quân Thư“ Giọng của một người phụ nữ

“Vâng tôi đây!”

“Ồ quân Thư, mình đây mà!” Giọng của người đầu dây bên kia bỗng cất cao khiến cô vội đưa cái ống nghe ra xa tai ,nước mũi lại chảy xuống ròng ròng, cô lại vội rút 1 chiếc khăn giấy ra

“Nhận ra chưa? mình là Đỗ Phương Vân đây mà”
- Đỗ Phương Vân! Quân Thư cố lục tìm trong trí nhớ 1 hồi lâu mới nhớ ra ,đó chính là người bạn trung học mà cô gặp lại bốn lần hôm trứơc

“ờ, nhận ra rồi“ Quân Thư vội nói cố giữ cho tai khỏi bị giọng nói của cô bạn ở đầu dây bên kia làm nhói tai:”Có chuyện gì thế Phương Vân?”

“Không có chuyện gì. Buổi tối cậu có rỗi không? Bon mình gặp nhau 1 chút đi. Mình có mấy người bạn, mọi người muốn đi chơi với nhau 1 lúc“ Đỗ Phương Vân nói với giọng rất vui, giọng cô cứ luyến thoáng như bắn súng liên thanh

“Mình…” Quân Thư đang định tìm cớ từ chối thì bị Đỗ Phương Vân chặn lại

“Mình cái gì mà mình! cứ như thế nhé .8h ở quán Hoa TuLip trên đường Nguyễn Huệ, chúng ta sẽ đi hát karaoke. Cậu nhất định phải tới đấy ,không cần phải giữ kẽ đâu, Thôi giờ mình có việc phải làm, mình cúp máy nhé, buổi tối gặp lại! Chào”
- Quân Thư vẫn còn chưa kịp tỉnh khỏi tràng liên thanh ấy thì đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng gác máy
- Bộ dạng mình thế này mà đi hát karaoke được hay sao? Một tràng hắt hơi nữa lại bắt đầu
- Buổi tối sau khi ăn cơm xong .Quân Thư vội vàng sửa soạn áo quần. Bây giờ tuy không hắt hơi nữa nhưng nước mũi thì cứ chảy ròng ròng Trang điểm xong, vừa định ra khỏi cửa thì cũng là lúc mẹ cô dọn dẹp xong từ nhà bếp đi ra. thấy Quân Thư ăn mặc phong phanh liền nói “trời lạnh thế này con định đi đâu mà ăn mặc phong phanh thế? ”

“con có hẹn với bạn“ Quân Thư đáp

“bạn trai hay bạn gái?”

“Cái ạ“ Quân Thư nói xong thì bước ra ngoài
- Mẹ cô lẩm bẩm phía sau: “con bé này ,sao lại nói như vậy chứ! sao không gọi người ta là bạn gái mà lại bảo là “Cái” ăn với nói. Thật là…”
----------------------------------------

- Vừa đẩy cánh cửa phòng karaoke, Ngô Quân Thư đã nghe thấy tiếng hát như gào điếc cả tai. Cô cố đưa mắt tìm Đỗ Phương Vân dưới ánh đèn lờ mờ. Trong phòng có khoảng chục người vừa nam vừa nữ, một anh chàng đẹp trai và một người đang thi nhau hét vào micro. Quân Thư đang căng mắt nhìn thì thấy tiếng gọi the thé của Đỗ Phương Vân, cô ta đang đưa cái đầu tóc ngắn kiểu mì xào ra và giơ tay vẫy cô.

“Bạn học của tôi, Ngô Quân Thư!” Đỗ Phương Vân hét lên. Mọi người trong phòng đều mỉm cười và gật đầu với Quân Thư. Cô ngồi xuống bên cạnh Đỗ Phương Vân và bắt đầu lặng lẽ quan sát những người xung quanh: ngồi phía bên kia Đỗ Phương Vân là một anh chàng khoảng hơn hai mươi tuổi, trông khá bảnh trai, xem có vẻ rất thân mật với Đỗ Phương Vân. Ngô Quân Thư chợt nhớ tới người ngồi cùng bàn với Đỗ Phương Vân hồi còn nhỏ, các bạn trong lớp thường trêu chọc hai người ấy, cậu bạn trai ấy tên là gì nhỉ? Quên mất rồi. Chỉ nhớ rằng, chưa bao giờ cậu ta khỏi bệnh cảm, vì lúc nào nước mũi cũng thò lò.
- Con người ta một khi đã trở nên xinh đẹp thì những người bạn mà họ chơi cũng sẽ đẹp lên theo, Quân Thư nghĩ thầm trong lòng
- Cô tiếp tục quan sát những người bên cạnh. Khi ánh mắt cô lướt tới người thứ năm thì chợt thấy trái tim mình thắt lại rồi sau đó đập liên hồi. Cô nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được miếng đùi gà mà bấy lâu nay mình chờ đợi.
- Đó là một chàng trai trông rất phong độ, rất giống với ngôi sao điện ảnh của Hàn Quốc Jang Dong Gun , chỉ cần nhìn nghiêng khuôn mặt ấy, Quân Thư đã đổ gục hoàn toàn trước anh ta rồi.
- Quân Thư đưa tay rút một tờ giấy lau nước mũi rồi khẽ đập vào Đỗ Phương Vân hỏi, “Tất cả bọn họ đều là bạn của cậu à?”.
- Đỗ Phương Vân đang vươn cổ ra tranh luận với một cô bạn khác, nghe thấy thế liền quay đầu lại hỏi, “Chuyện gì thế hả, bà chị ?”
- Mặc dù Ngô Quân Thư rất muốn giữ hình ảnh của một thục nữ, nhưng ồn ào thế này có muốn thỏ thẻ cũng không được, nên cô cao giọng hỏi, “Cậu lấy đâu ra lắm bạn thế?”
- Đỗ Phương Vân thè lưỡi ra cười với cô, nói với vẻ đắc ý. “Tất cả đều là anh chị em của tớ đấy!”
Ngô Quân Thư nghĩ, tớ cần gì biết họ là gì với cậu, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm cách bắt chuyện với anh chàng đẹp trai kia. Cô chỉ có cách tìm hiểu người ấy qua Đỗ Phương Vân mà thôi. Cứ theo tính cách của Quân Thư thì dù có chết cô cũng không chịu thể hiện ra mặt rằng mình thích chàng trai kia, cô luôn được xếp vào dạng kiêu kỳ, mặc dù rất muốn làm quen với anh chàng ấy ngay lập tức nhưng nếu bắt chuyện một cách lộ liễu thì quả là mất thể diện.
- Đỗ Phương Vân không hề biết tâm trạng Ngô Quân Thư lúc này, cô cứ lắc lư theo tiếng nhạc, thỉnh thoảng lại gào lên một vài câu cùng với người khác, sau đó lại lắc lư người một cách rất say sưa.
- Quân Thư rất giận, cô cảm thấy Đỗ Phương Vân đã không làm tròn trách nhiệm của một người bạn, lẽ ra cô ấy phải giới thiệu từng người bạn của mình cho Ngô Quân Thư và giới thiệu Ngô Quân Thư với bọn họ. Nếu như thế thì ít nhất cô cũng biết được anh chàng “bảnh trai” kia tên gì.
- Nhìn cái đầu lắc lư của Đỗ Phương Vân, Ngô Quân Thư cảm thấy rất kích động, cô rất muốn bóp chặt cái cổ ấy, sau đó nói với cô ta rằng, “Mau nói cho mình biết, anh chàng bảnh trai ấy là ai? Tên gì? Đã có vợ chưa?”.
- Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, thực tế cô vẫn chỉ ngồi yên bất lực, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn anh chàng bảnh trai kia với vẻ cảm mến ra mặt.
- Anh chàng bảnh trai ấy vẫn không để ý chút nào tới sự có mặt của Ngô Quân Thư, anh ta chăm chăm nhìn lên màn hình và lắng nghe tiếng hát. Gương mặt của anh ta rất bình thản, dường như tất cả những gì ồn ào xung quanh đều không ảnh hường tới anh ta, dù chỉ một chút, thậm chí trên nét mặt còn có vẻ cô đơn và hơi u buồn
- Ngô Quân Thư cứ ngồi với vẻ điềm đạm và lén quan sát anh chàng đó như vậy. Nhìn vẻ u buồn của anh ta, trong lòng cô bỗng nhiên cũng cảm thấy rưng rưng, như thể nỗi u buồn của anh ta cũng chính là của cô vậy – cảm giác này cô chưa hề gặp bao giờ. Chết rồi! Cô nghĩ, phen này chắc chắn là vỡ trận rồi, mình đã yêu ngay cái anh chàng chưa hề biết tên họ này mất rồi!
- Trong mắt của Quân Thư, anh chàng bảnh trai đã hóa thân thành miếng đùi gà ngon tuyệt. Tất cả những gì xung quanh dường như không còn tồn tại nữa, cô quên cả Đỗ Phương Vân đang ngồi bên cạnh, quên tất cả những chàng trai cô gái đang ồn ào, thậm chí quên cả dòng nước mũi đang từ từ chảy xuống.

“ Đừng có nhìn, nước mũi chảy xuống kìa, lau đi đã!”. Một người vỗ nhẹ vào vai của Ngô Quân Thư kéo cô quay trở lại với căn phòng ồn ào.
- Một cánh tay dài vươn tới trước mặt Quân Thư, trong tay là một chiếc Khăn giấy.
- Ngô Quân Thư bỗng phát hiện ra, dòng nước mũi sắp chảy xuống môi. Phát hiện ầy và chiếc khăn giấy trước mặt khiến cô lập tức thấy rất xấu hổ, cô vội vơ lấy chiếc khăn đưa lên mũi.
- Mặt đỏ bừng lên, cô nhìn về phía cánh tay đưa ra, rồi lập tức ngây ra, câu “ cảm ơn” vẫn còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy một khuôn mặt có nụ cười hết sức kỳ quái, và một đôi mắt mang đầy vẻ trêu chọc. Giây phút ấy, cô hiểu ra thế nào là “trái đất tròn”.
- Nguyễn Lục Vĩnh mỉm cười nhìn cô gái trước mặt đầy thích thú. Từ lúc cô bước vào, anh đã nhận ra cô. Cô khiến cho anh cảm thấy rất mơ hồ. Nhìn cách ăn mặc của cô, có thể thấy đó là một cô gái hiền thục tiêu biểu: mái tóc dài buông xuông bờ vai, một chiếc áo len xanh da trời đơn giản kết hợp với một chiếc váy dài trắng nhã nhặn khiến cho dáng người càng thêm thanh mảnh. Kể từ lúc vào, hầu như cô không nói câu gì mà chỉ mỉm cười dịu dàng với tất cả mọi người, rôi sau đó yên lặng, bỏ ngoài tai tất cả sự ồn ào náo nhiệt xung quanh.
- Nhưng Nguyễn Lục Vĩnh cảm thấy lờ mờ rằng, đó không phải là cô thực sự. Bởi vì trong một ngày anh đã nghe tới hai lần những lời thô lỗ thốt ra từ miệng của cô “thục nữ“ này. Mang tâm trạng tò mò muốn tìm hiểu cho rõ ràng, Nguyễn Lục Vĩnh ngồi xuống bên cạnh cô và sau đó thì phát hiện ra cô đang nhìn Đinh Tuấn với vẻ si mê, đến nỗi nước miếng trực chảy ra. Điêu khiến Nguyễn Lục Vĩnh buồn cười hơn cả là, nước miếng của cô chưa chảy ra, nhưng nước mũi thì rõ ràng là sắp chảy xuống miệng rồi !
- Chưa bao giờ Ngô Quân Thư lại thấy ngượng ngùng như vậy, ngay cả lần đái dầm hồi trung học cũng không làm cho cô đỏ mặt đến thế. Nhìn cài vẻ cười cười của Lục Vĩnh, Ngô Quân Thư thực…rất muốn giẫm chân lên khuôn mặt đó. Nhưng đúng là chỉ nghĩ trong bụng mà thôi. Chính vì vậy, cô chấn chỉnh đôi chút tâm trạng cũng như vẻ thể hiện bên ngoài của mình, rồi mỉm cười với vẻ “cực kỳ” đoan trang nói: “Cảm ơn!”.

“Thê giới này thật nhỏ bé phải không?” Nguyễn Lục Vĩnh mỉm cười nói.
- Nhưng tiếng nhạc quả thực rất to, một cô gái đang gào lên một bài nhạc Rock, Quân Thư nhìn Lục Vĩnh với vẻ ngơ ngác, hình như cô vẫn chưa nghe rõ anh nói gì
- Nguyễn Lục Vĩnh bèn cao giọng nói như gào: “ Chúng ta đã gặp nhau rồi, cô có nhớ không?”
- Ngô Quân Thư vẫn mặt mày ngơ ngác.

“Tôi tên là Nguyễn Lục Vĩnh!” Lần này thì tiếng nói rất to của anh đã khiến cho mọi người giật mình, ngay cả cô gái đang gào như thét vào micro cũng phải ngưng lại, mười mấy con mắt đổ dồn về phía Lục Vĩnh, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
- Nguyễn Lục Vĩnh quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Ngô Quân Thư lóe lên một thoáng ranh mãnh, anh bỗng ý thức được rằng, thực ra mình bị cô gái có vẻ thục nữ kia “chơi” một vố.
- Quân Thư cố nén để không bật cười thành tiếng, sau đó nhìn Nguyễn Lục Vĩnh với ánh mắt như người vô tội, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Thử xem anh ta sẽ phải xoay sở như thế nào! Ai bảo anh ta vừa làm cho mình xấu hổ như vậy.
- Không ngờ Nguyễn Lục Vĩnh chỉ mỉm cười, sau đó xua xua tay, ý muốn nói mọi người cứ tiếp tục đi.
--------------------------------


Quân Thư có phần hơi thất vọng, rồi quay đầu lại tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của anh chàng bảnh trai. Anh chàng ấy cũng đưa mắt về phía cô một lát, nhưng đáng tiếc cô lại không tóm được cơ hội ấy! Cô thấy vô cùng ân hận, đồng thời cứ rủa thầm anh chàng Nguyễn Lục Vĩnh đáng ghét. Nếu không có anh ta xen vào, có lẽ cô đã biết anh chàng bảnh trai kia tên là gì rồi.

Thời gian trôi qua rất chậm trong lúc Ngô Quân Thư nguyền rủa và cầu nguyện, cô cũng đã định từ bỏ, xem ra chỉ có thể từ từ tìm hiểu về anh chàng ấy qua Đỗ Phương Vân mà thôi. Trong lúc Ngô Quân Thư đang thất vọng thì bỗng có ai đó gọi, “ Đinh Tuấn, hát một bài đi..”.

“ Đinh Tuấn, không được ngồi nghe không như vậy, hát cho mọi người nghe một bài đi nào!”

Tất cả đều đổ dồn mắt về phía anh chàng bảnh trai. Quân Thư xúc động tới mức hai tay run cả lên. Thì ra anh ta tên là Đinh Tuấn, cái tên này mới kêu làm sao! Ngô Quân Thư thầm nghĩ.

Đinh Tuấn thấy tất cả đều nói như vậy, biết là không thể trốn được nữa, đành bảo cô gái hát nhạc Rock chọn cho mình bài Cõi Nhớ. Nói thực lòng, anh ta hát không lấy gì làm hay, nếu không muốn gọi là “cọp nhai đậu phộng”. nhưng Ngô Quân Thư lại thấy đó đúng là một giọng trời cho, chất giọng như “sấm nổ bên tai” của anh đã khiến cô say mê. Cô nghĩ, có lẽ đây đích thực là miếng đùi gà mà cô tìm kiếm bấy lâu nay.

Mãi cho đến khi về nhà, Ngô Quân Thư vẫn cứ mê mẩn với niềm vui tìm thấy “ chiếc đùi gà” , đến nỗi những lời cằn nhằn của mẹ, cô cũng thấy thật đáng yêu.

Cô nằm trên giường trằn trọc mãi mà không sao ngủ được, với tay lấy chiếc đồng hồ nhìn thì đã hơn 1 giờ. Chẳng còn cách nào khác, cô lấy điện thoại, nằm sấp xuống giường bấm số của người bạn thân nhất. Chuông reo một hồi lâu mới thấy có người nhấc máy.

“ A lô”, đầu bên kia vọng lại một giọng nói uể oải khàn khàn.

“ Yến Nhi, là mình đây, Ngô Quân Thư đây!”

“ Này mình xin cậu đấy!. Cậu không thấy là gọi điện cho người khác vào lúc một giờ đêm là vấn đề liên quan tới nhân phẩm hay sao?” bên kia là một giọng nói không vui.

“ Thôi đi! Ai mà chả biết sinh hoạt của cậu loạn như thế nào, một giờ mà coi là muộn? Tớ có chuyện muốn nói với câu!” Trong lòng Quân Thư nghĩ, ai mà chẳng biết cậu thế nào, lại còn dám nói bây giờ là muộn!

“ Dù có thế nào cũng không được làm phiền đến giấc ngủ của ngươi khác chứ, mình đang rất bận!” Giọng nói ở đầu dây bên kia tỏ ra nôn nóng, kèm theo một tiếng cười rất trầm.

Đàn ông??? Là tiếng cười của một người đàn ông! Quân Thư hơi sững sờ. Cô vội hỏi , “ Yến Nhi, đang có ai ở bên cạnh cậu đúng không?”

“ Chứ còn gì nữa!” Yến Nhi gắt , rồi quay lại nói , “ Hãy lên tiếng để cô bạn em nghe thấy đi!”.

Bên đầu dây kia truyền tới giọng nói đứt quãng của một người đàn ông rồi quay sang hỏi Quân Thư “ Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt cậu có việc gì mà gấp thế hả?”

“ Ai bảo anh lên tiếng hả!” Yến Nhi mắng anh ta rồi quay sang hỏi Quân Thư “ Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt câu có việc gì mà gấp thế?”

“ Tối nay……tối nay mình đã gặp được một chàng trai bảnh trai.” Ngô Quân Thư hạ giọng nói thì thầm.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là giọng bực tức của Yến Nhi: “Thôi đi cô nương! Đêm hôm khuya khoắt thế này còn làm phiền người ta chỉ vì chuyện đó sao? Cậu có còn là người không đấy? Đây là lần thứ hài mươi bảy cậu nói với tớ câu này rồi đấy. Thế còn hành động thì sao? Hãy để tớ thấy hành động của cậu đi, Đừng nói với tớ nữa, đi mà nói với anh chàng bảnh trai của cậu ấy!” Giọng của Yến Nhi rất gay gắt, còn người đàn ông đứng bên cạnh đang vỗ về cô ấy

“ Thôi nào cậu đừng có la ầm lên như thế được không?” Quân Thư nài nỉ

“ Được rồi, không kích động nữa. Mình còn có việc quan trọng hơn đây nà.., chiều mai mình sẽ tới tìm câu, đến lúc ấy sẽ nói tiếp, được không?” Yến Nhi cố nén bực tức, sau đó cúp máy cái “ roẹt”.

“ Đúng là đồ…chỉ nghĩ đến đàn ông! Thế mà lại còn dám nói mình, cái người ở bên cạnh ấy có lẽ là người đàn ông thứ hai mươi tám của cậu ta rồi đấy!” Quân Thư lẩm bẩm, ném chiếc điênh thoại lên bàn.

Nếu nói về Quân Thư và Yến Nhi thì trong mười người cũng có đến tám người không thể tin rằng họ có thế là bạn của nhau. Ở trường, Ngô Quân Thư luôn được coi là một thục nữ tiêu chuẩn, lúc nào cô cũng rất nhã nhặn, chưa nói thì đã cười thẹn thùng, còn Nguyễn Yến Nhi thì lại được coi là một cô gái phóng túng tiêu chuẩn, thay bạn trai còn “nhanh” hơn thay áo. Nói như vậy không có nghĩa là Ngô Quân Thư không thích các anh chàng bảnh trai. Cô thích nhưng thuộc nhóm người kiềm nén tình cảm trong lòng, còn Nguyễn Yến Nhi ngược lại, cô thuộc nhóm người hành động. Trong khi Quân Thư vẫn còn đang nhìn các anh chàng bảnh trai và nhỏ nước miếng vì thèm thì Yến Nhi đã bước những bước dài về phía họ. Câu châm ngôn của cô là “ Anh có thích em không, nếu thích thì lại đây”.

Thế mà hai con người có tính cách trái ngược hẳn nhau ấy lại trở thành những người bạn thân thiết. Nói theo cách nói của Yến Nhi chính là chữ “sắc” đã đưa hai con người ở hai chân trời ấy sát lại bên nhau, điểm khác biệt duy nhất là “ tôi – Yến Nhi là người phóng khoáng, còn Quân Thư là người nhốt mình trong sự thèm muốn”. Khi nghe những lời này của Yến Nhi, Quân Thư chỉ muốn xông tới xé cái miệng có đôi môi đỏ như hoa anh đào và đầy gợi cảm của Yến Nhi. Nhưng cô đã nén lại và chỉ nhếch mép nở nụ cười càng dịu dàng, thuần khiết và thục nữ hơn.

Ở góc phố có một quán cà phê rất tao nhã, hôm nay khách ở đó không nhiều, chỉ có một số đôi tình nhân ngồi lác đác ở các góc khuất. Vì sao có thể nhận ra được họ chính là tình nhân của nhau chứ không phải vợ chông? Thử nghĩ mà xem, có mấy đôi vợ chồng đã lấy nhau mà lại hẹn hò ở ngoài quán cà phê như vậy?

Quân Thư ngồi ở vị trí quan sát, một tay chống cằm, tay còn lại lắc lắc tách cà phê một cách lơ đãng dáng vẽ ấy khiến không ít chàng trai si mê. Chờ một hòi lâu, cô đưa tay xem đồng hồ, rồi ngao ngán thở dài, đã mười giờ mười lăm rồi mà Yến Nhi vẫn chưa đến. Đến muộn hình như đã trở thành đặc quyền của các người đẹp!

Đang nghĩ đến đấy thì cánh cửa kính bị đẩy ra, một cô gái trẻ trang điểm, ăn mặc rất mốt bước vào, cô có đôi mắt tuyệt đẹp cũng với chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi tuy hơi dày nhưng đỏ mọng, thêm vào đó là mái tóc quăn song to, buông dài nhưng càng làm tăng thêm vẻ mềm mại dịu dàng. Trông cô hiện đại nhưng không tầm thường, đẹp nhưng không tinh quái. Đặc biệt là chiếc váy bó sát người càng làm tôn thêm dáng người cao ráo mềm mại của cô, khiến cho tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều đổ dồn mắt lại.

Những người phụ nữ thì nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ, đàn ông thì nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng và thèm thuồng lộ rõ. Có cô gái còn thò tay dưới gầm bàn véo một cái, khiến chàng trai phải xuýt xoa vì đau, rồi sau đó đưa mắt nhìn cô gái đối diện với vẻ bất lực.

Yến Nhi chú ý tới tất cả phản ứng của những người xung quanh, mỉm cười đắc ý và đưa mắt nhìn bốn phía, khi thấy Quân Thư ngồi trong góc, cô bước thẳng tới rồi ngồi xuống đối diện với Quân Thư. Người phục vụ trẻ tuổi đã chờ sẵn ở đó và bước đến.
“ Cho tôi giống như cô ấy.” Yến Nhi nói với người phục vụ, rồi tươi cười nhìn Quân Thư: “Xin lỗi cô nương, tôi đã đến muộn”. Giọng nói của cô không có vẻ gì là áy náy.

Quân Thư nguýt Yến Nhi một cái, lướt nhìn vẻ ăn mặc, trang điểm rất phong tình của Yến Nhi, hỏi: “ Thưa người đẹp, hàng ngày cô cũng ăn mặc như thế này để đi làm sao?”

Yến Nhi có vẻ không hiểu ý tứ của câu hỏi này, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo tinh tế trên người, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt như cười của Quân Thư hỏi Rất nghiêm túc: “nhưng có gì không ổn à? Những chỗ cần che kín đều không hở hang mà!”.

Quân Thư vẫn không thèm để ý đến lời của Yến Nhi, cô nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói: “ Mình thực sự khâm phục ông chủ của cậu đấy!”.

Dường như Yến Nhi bị câu nói bóng gió của Quân Thư làm cho bối rối, cô không hiểu vì sao bạn mình lại nói như vậy, cô đưa mắt nhìn Quân Thư vẻ không hiểu.

Ngô Quân Thư nhìn Yến Nhi với vẻ rất bình thản rồi nói từng tiếng một: “ Bởi…vì…ông…ý…có…thể…ngày…ngày…đối…diện…với…một…thứ…hoàn…mỹ…đến…thế…này…mà…không…đè…cậu…xuống…bàn..làm…việc…ấy…mà!”.

Nghe câu này, Yến Nhi sững sờ trong giây lát, rồi sau đó nói bằng giọng rất nghiêm túc: “ Làm sao cậu lại biết là không?”

“ Phì….” Ngụm cà phê Quân Thư vừa nhấp môi phun ra, một vài giọt còn bắn qua bàn vương lên quần áo của Yến Nhi, sau đó ho sặc sụa.
-------------------------------------------


Yến Nhi vội lấy chiếc khăn giấy lau những vết bẩn trên quần áo, miệng mắng: “Đồ quỷ, có cần phải kích động đến thế không? Bộ váy này của mình giá mấy chục triệu đấy!”.

Người phục vụ ngồi ở bên, nhìn thấy thế vội bước đến, thấp giọng hỏi có cần giúp gì không. Yến Nhi xua tay từ chối, rồi nhìn Quân Thư với vẻ dở khóc dở cười.

Một hồi lâu sau, Quân Thư mới cố nén được cơn ho, lấm lét đưa mắt nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi, “ Cậu thực sự …cùng với ông chủ rồi à?”. Nét mặt cô đầy vẻ sửng sốt.

Yến Nhi lườm Quân Thư bằng ánh mắt bất lực rồi đáp với giọng chưa hết tức giận: “ này, cậu ngốc thật hay cố ý giả bộ trong sáng ngây thơ thế hả?”

“ Sao?” Quân Thư ngây ngô hỏi

Yến Nhi trừng mắt nói: “ Cậu nghĩ mình là lọa người ấy á?”.

Cậu không phải là loại người ấy? Quân Thư phản bác trong lòng, nhưng không dám nói ra mà chỉ cười hì hì rồi tay giữ ngực, trút hơi thở, “ Được rồi, được rồi”. Vừa nói cô vừa nâng tách cà phê mới do người phục vụ mang tới, cô muốn làm một ngụm để trấn tĩnh.

“ Ở trên bàn cộm lưng lắm” vừa nghe câu đó, suýt nữa thì Quân Thư lại bật ra ngụm cà phê vừa nhấp

Nhìn thấy phản ứng của Quân Thư Yến Nhi vội dựa người về phía sau, hai tay đưa về trước ngực: “ Không được phun ra nữa nhé, nếu không cậu phải đền tiền bộ váy áo này cho mình đấy!”

Vừa nghe đến hai từ “ đền tiền”, cơn sặc của Quân Thư dường như biến mất hẳn. Còn Yến Nhi thì lại cười hì hì: “ Đùa cậu thôi, cậu không phải là không biết nguyên tắc của mình, đã bao giờ mình ăn tạo bên đường chưa?”

“ Nếu thế thì tốt. Mình chỉ sợ cậu quên mất điều ấy mà chuốc phiền vào thân.”

Yến Nhi trịnh trọng gật đầu, rồi tiếp đó nói bằng giọng tiếc nuối thương xót, “ Ôi, nhưng ông chủ của mình đúng là một người đàn ông tuyệt vời! Đáng tiếc, nếu không vì đó là một công việc có mức lương hậu hĩnh thì mình dù có phải từ chức cũng phải giành bằng được ông ý về tay mình!”

“ Yêu quái! Cậu đúng là đồ yêu quái!” Quân Thư trừng mắt lườm Yến Nhi, không biết đến bao giờ thì đồ yêu tinh háo sắc này mới chuyển đổi tâm tính, không biết đến bao giờ thì cô ấy mới thôi không dùng nửa người dưới xem xét vấn đề.

“ Hết chịu nổi cậu đấy!” Quân Thư ca thán. “ Tối hôm qua cậu thật chẳng ra gì, đúng là có đàn ông thì quên ngay bạn. À, phải rồi, tối hôm qua vẫn là “ chiếc máy phát” đó chứ?”

“ Máy phát ?”

Quân Thư cười với vẻ tinh quái, “ thì anh chàng người yêu trước của cậu ấy !”

Yến Nhi nghe Quân Thư ví người yêu của mình với một chiếc máy phát thì rất khoái chí. Có lẽ chỉ có cô mới hiểu được rằng, thực ra Quân Thư không hề hiền thục chút nào, và cũng chỉ có cô mới nghe được những từ gợi cảm như thế từ miệng Quân Thư

“ Thay từ lâu rồi”. Đó là chuyện từ năm con khỉ tháng con mèo cơ! Yến Nhi ngẫm nghĩ, có lẽ chia tay đã hơn một tháng nay rồi.

“ Sao? Lại thay rồi à?”

“ Ừ” Yến Nhi cười với vẻ rất đa tình rồi vặn người, cố làm ra vẻ ngây thơ đáng yêu, “ Anh chàng hiện nay gọi là “ Máy phát động cơ nhỏ”.

Quân Thư đưa một tay lên trán, mắt chớp liên hồi.

Yến Nhi tiếp, “ Thôi nào. Đừng có nghe chuyện phong lưu của mình nữa. Cậu hẹn gặp mình đâu phải vì chuyện đó, đúng không? Nói cho mình nghe về anh chàng bảnh trai mà cậu mới gặp đi. Đỉnh thế nào mà khiến cậu mê đến mức nửa đêm cũng gọi điện cho mình thế?”

Vừa nghe nhắc đến Đinh Tuấn, Quân Thư lập tức thấy vô cùng phấn chấn , hai mắt sáng bừng lên, “ Lần này thì đúng là bảnh trai thật, rất bảnh trai là đằng khác! Yến Nhi, mình toi mất rồi, mình mê anh ấy thực sự rồi!”

Nghe bạn nói như vậy Yến Nhi cũng cảm thấy phấn chấn “ Thế hả! Không ngờ thục nữ của chúng ta cũng phát cuồng như vậy, mình thấy tò mò muốn biết xem ai là người làm cho cậu si mê đến vậy. Hãy đưa mình đến gặp anh ta đi!”

“ Không được! vẻ mặt của Quân Thư đầy cảnh giác”. cô nương quyết từ chôi “Mình đưa cậu gặp anh ấy có khác gì rước rắn vào nhà!”

Yến Nhi chỉ còn nước mím môi cười, cô cũng không kỳ kèo thêm nữa: “Thôi được không gặp thì thôi. Cậu đã bày tỏ chưa? Hoặc là người ta đã tỏ tình với cậu chưa?”

Nghe Yến Nhi hỏi vậy, Quân Thư chợt ỉu xìu. Nhìn vẻ mặt ấy của cô, Yến Nhi gần như hiểu hết sự việc, Quân Thư từ xưa tới nay là như vậy, chỉ biết yêu thầm nhớ trộm mà không dám bày tỏ.

Yến Nhi thở dài, “ Cậu không thấy mệt à?”

“ Mệt?”

“ Phải, Quân Thư này, ngày nào cậu cũng khoác vẻ ngoài thục nữ mà cậu không thấy mệt à? Nhìn thấy người mình thích lại không dám theo đuổi, thà thương thầm nhớ trộm chứ không dám mạnh dạn nói ra một câu rất đơn giản, rõ ràng là “ em yêu anh “, gặp người mình không thích cũng không biết cách từ chối, bởi vì chỉ sợ những lời của mình sẽ làm tổn thương trái tim bé nhỏ của người đàn ông ấy. Như vậy mà cậu không thấy mệt sao?”

Những lời này của Yến Nhi khiến Quân Thư trầm ngâm. Cô hiểu bạn mình đã nói đúng, mình đúng là người như vậy.

“ Cậu biết đấy, mình cũng rất muốn cởi mở hơn một chút nhưng mình làm không nổi, mình không thể nào mạnh dạn như cậu, mình….”

“ Cậu giả dối! Giả dối và nhu nhược, cậu sợ bị từ chối đúng không? Sợ bị người khác từ chối thì sẽ mất mặt, vì thế nên đành dấu tình cảm trong lòng. Cậu sợ người khác sẽ coi thương mình, phải vậy không?” Nhưng lời này của Yến Nhi tuy gai góc nhưng lại rất đúng.

Quân Thư gật đầu, không phản bác.

“ Quân Thư này, một khi cơ hội bị bỏ lỡ sẽ không bao giờ tìm lại được. Cậu đã bỏ lỡ không ít lần rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào cậu thật sự bằng lòng với một ông chồng mai mối ? Lần này hãy dũng cảm lên đi, hãy thử một chút, có thể việc bày tỏ sẽ không khó khăn như cậu tưởng tượng đâu. Hơn nữa cũng không cần phải nói trực tiếp là “ em yêu anh”, mà chỉ cần thử đến gần người ấy được không? Đàn ông đều rất thông minh, nhất định họ sẽ phát hiện ra là cậu có ý với họ” . Quân Thư nhìn Yến Nhi nghĩ, thử một lần như lời cô ấy nói có được không nhỉ? Can đảm một lần có sao đâu?

Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Yến Nhi: Mình khuyến khích Quân Thư như vậy liệu có đúng không nhỉ? Việc theo đuổi tình cảm liệu có mang lại hạnh phúc cho cậu ấy không? Nếu cậu ấy bị tổn thương thì sao? Yến Nhi lắc đầu như muốn gạt bỏ những ý nghĩ bi quan ấy. Đó không phải là tác phong của Yến Nhi, cô luôn là người chỉ biết xông tới và chưa bao giờ thất bại.
-------------------------------------------------

Nhìn thấy Yến Nhi bỗng nhiên lắc đầu, Quân Thư tò mò đang định hỏi vì sao thì Yến Nhi ghé đầu hạ giọng nói, “ Cậu ngó về phía sau mà xem, có một anh chàng đẹp trai mặt non choẹt đang nhìn chúng ta đấy”. Quân Thư kín đáo quay đầu lại nhìn, quả nhiên phía sau có một sinh viên chừng hai mươi tuổi mắt đeo kính trông rất thư sinh, nhìn thấy cô quay đầu lại cũng mỉm cười với cô.
Quân Thư cười thay lời chào với anh chàng sinh viên ấy rồi quay lại nói với Yến Nhi vẻ nghiêm túc, “ Đừng chú ý tới người khác nữa, cậu ấy là bạn trai của cô em họ mình đấy, cậu chớ có mà làm hại mầm non của đất nước!”

Yến Nhi trề môi với Quân Thư , rồi vẫn mỉm cười đầy đa tình với chàng sinh viên, “ Em họ cậu? Cô gái tên Phùng Trần Đinh Lê ấy à?” (giờ tôi mới giới thiệu nhân vật chính của mình), Yến Nhi biết Đinh Lê và có ấn tượng khá sâu sắc về cô bé, chính vì cái tên Phùng Trần Đinh Lê. Khi nghe Quân Thư giải thích về nguồn gốc cái tên này, Yến Nhi đã phải ôm bụng cười một hồi.

Người Việt Nam chính cống (dân tộc Việt Kinh) vì sao lại lấy cái tên chẳng “Việt” chúc nào? Chuyện nói ra thì dài. “ Phùng” thì không cần phải nói nữa, đó là họ của cha cô bé, “ Trần” thì sao? đó là họ mẹ cô bé; thật ra lấy cái tên Phùng Trần là được rồi, nhưng bà nội cô bé không chịu: “ Dựa vào đâu mà họ mẹ nó thì lại được thêm vào?” thế là “Phùng Trần” biến thành “Phùng Trần Đinh” miễn cưỡng thì cũng được coi là một cái tên. Nhưng bà ngoại của cô bé lại có ý kiến: “ Họ của bà nội nó được thêm vào rồi, còn bà ngoại là tôi đây, chắc là vì vị trí thấp kém nên mới không được thêm họ vào tên của cháu”. Bố của Đinh Lê thấy mẹ vợ giận, vả lại con gái mang chữ Đinh thì không giống tên con gái lắm đành nghiến răng: “thì thêm vậy”, thế mới có cái tên “Phùng Trần Đinh Lê”.( “Lê” họ của bà ngoại)

Quân Thư gật đầu, cô em con cậu nhỏ hơn cô bốn tuổi, bây giờ là sinh viên năm ba. Cậu sinh viên ngồi phía sau kia là bạn thanh mai trúc mã của cô bé ấy, ai cũng thấy cậu ta rất quan tâm chăm sóc tới Đinh Lê, chỉ có điều cô em họ rất cá tính của Quân Thư hình như chỉ muốn là bạn với cậu ta mà thôi.

Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến (cuối cùng nhân vật chính của tôi cũng đã xuất hiện), Quân Thư và Yến Nhi đang nói chuyện với nhau thì Đinh Lê tới. Cô cũng có dáng người cao theo gen di truyền gia đình, một chiếc quần bò với một áo sơ mi đơn giản, cổ áo hình chữ V tôn khuôn mặt có đường nét rõ ràng và một mái tóc ngắn như đầu con trai, trông chẳng khác gì một anh chàng nhưng đầy nét “điễn trai nữ tính”. Vừa vào cửa, cô đang định tìm Văn Lâm thì bất chợt nhìn thấy Quân Thư nên gật đầu ra hiệu với Văn Lâm rồi bước tới chào hỏi Quân Thư và Yến Nhi trước.

Quân Thư nhìn mái toc ngắn chưa đầy năm phân của Đinh Lê, sửng sốt cứ há hốc mồm. Ngay cả Yến Nhi cũng ngây người ra, cô nhớ lần trước cô bé này vẫn còn để tóc dài tới thắt lưng giống như Quân Thư, không hiểu vì sao chỉ trong ít ngày mà cô bé lại thay đổi như vậy?

“ Tóc em sao vậy?” Quân Thư hỏi.

“ Em Cắt rồi ạ“ Đinh Lê trả lời

“ Vì sao”?

“ Vì công việc”.

“ Công việc? Công việc gì mà phải để tóc ngắn như con trai thế này sao?, Quân Thư không hiểu, “ Cậu mợ có biết chuyện em cắt tóc không?”

Quân Thư nghĩ, chắc chắn là cậu mợ không biết rồi, nếu không thì làm sao mà Đinh Lê còn đứng nguyên vẹn như thê này ở đây được? Mái tóc dài của Đinh Lê là niềm tự hào nhất của mơ. Từ trước tới nay, bà mợ của Quân Thư không bao giờ chịu thua kém, hồi còn nhỏ Quân Thư bị mẹ bắt đi học múa dân tộc, thế là mợ cô đã bắt Đinh Lê đi học múa ba lê; mẹ của Quân Thư bắt cô đi học đàn Dương Cầm, thế là mợ của cô liền bắt Đinh Lê đi học đàn Vĩ Cầm…..tóm lại là, hai cô con gái trở thành công cụ ganh đua của chị chồng và em dâu. Vì thế, nhìn thấy Quân Thư để tóc dài, bà mợ thấy con gái mình cũng không thể để tóc ngắn hơn người khác, thế nên cứ nhất định bắt Đinh Lê phải để tóc dài đến thắt lưng.

Quả nhiên là Đinh Lê lắc đầu

“ Mợ không cho à?”

“ Em muốn học nghiên cứu sinh, nhưng mẹ em thì cứ bắt em thi tốt nghiệp xong là gả chồng cho em. Mẹ em là người ủng hộ nhiệt tình cho quan điểm “ Làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt” mà . Em không muốn như vậy nên chỉ còn cách tự mình kiếm tiền lo học phí “.

Quân Thư rất hiểu tính nết của mợ, nên không muốn nói thêm gì. Im lặng một lát cô mới nói tiếp, “ Nếu cần tiền thì cứ lấy của chị, chị sẽ không nói với mợ đâu”.

Đinh Lê mỉm cười, lắc đầu, “ Không cần đâu, em tự kiếm được mà”.

Quân Thư cũng biết tính cách cứng rắn của cô em họ nên không nài thêm nữa, cô hỏi: “ Bà vẫn khỏe chứ? Cũng lâu lắm rồi chị không đến thăm bà”.

“ Khỏe!” Đinh Lê cười, “ Đang đấu cùng mẹ em không biết mệt kia kìa!”.

Quân Thư cười khan, thực ra bà ngoại cũng như mợ của cô đều không phải là người xấu, nhưng không hiểu vì sao hai mẹ con cứ cãi cọ xích mích suốt ngày.

“ Hay là chị bảo mẹ chị đến đón bà về nhà chị ở ít ngày ?”

“ Đừng, tuy vậy thôi chứ bà với mẹ em chẳng thiếu được nhau đâu. Bà mà đi thì kẻ thù giả tưởng của mẹ em không còn nữa, người tai vạ lại là em mất thôi. Hơn nữa, bà cũng không đi đâu, em thấy bà và mẹ cứ cãi cọ nhau rất thú vị, chị có mời thì bà cũng không đi, không tin chị cứ thử mà xem!”

Quân Thư thực sự không biết phải nói gì nữa, cô biết những lời của Đinh Lê đều là sự thật.

Yến Nhi thích thú nhìn cô em họ của Quân Thư, những lời trò truyện của hai chị em họ, cô không hề thấy khó hiểu, bởi vì Quân Thư cũng đã từng kể cho cô nghe về sự phức tạp trong quan hệ gia đình cô.

Đinh Lê lại chào Yến Nhi và sang bàn của Văn Lâm. Cô vừa ngồi xuống nói chuyện một lát thì đến giờ đi làm, vì thế cả hai đều ra về, khi đi ngang qua bàn của Quân Thư , họ mỉm cười chào một câu ngắn gọn

Văn Lâm biết thời gian gần đây tối nào Đinh Lê cũng phải đi làm thêm nên định đưa cô đi, nhưng Đinh Lê đã từ chối, “ Mình đi một mình được mà, cậu cứ về đi.”

Văn Lâm cũng biết tính tình Đinh Lê, nếu cứ cố nài có khi lại làm cho cô không vui, nên chỉ còn biết đứng nhìn Đinh Lê ngồi lên chiếc xe đạp vút đi.

Khi Đinh Lê đến nơi làm cũng là lúc bắt đầu giờ làm, cô đi vào từ phía sau, ai cũng đang bận với công việc của mình, chẳng ai chú ý đến cô. Khi cô vừa thay xong bộ đồ “ Tiểu Đệ” và bước ra thì MicKey ở quầy bar tới tìm, nhìn thấy cô, cậu ta vội nói, “ Đinh Lê à, nhanh lên, hôm nay khách đông lắm, người ở khu VIP không đủ, chị Minh Nguyệt bảo cậu nhanh tới đó giúp “.

Đinh Lê “ ừ” một tiếng, rồi chạy vội tới khu khách VIP. Cô tới đây làm việc qua sự giới thiệu của Minh Nguyệt, một cô gái trọ cùng khu với Đinh Lê, và cũng là nhân viên hành chính ở đây. Có lần Minh Nguyệt quên mang chìa khóa phải đứng ở ngoài cửa, Đinh Lê không những không có ý chê thân phận của cô mà ngược lại còn lấy cho cô mượn mấy bộ quần áo của mình, từ đó Minh Nguyệt đã coi cô là bạn.

Đinh Lê nghĩ, chỉ khi nào kiếm đủ tiền học phí thì mới không bị mẹ cô khống chế. Cô có thể đi làm gia sư, nhưng tiền kiếm được bằng công việc ấy ít quá, mà thời gian thì không chờ cô, cô cần nhiều thời gian để ôn thi nghiên cứu sinh, vì thế cô đã tới đây làm viêc theo lời giời thiệu của Minh Nguyệt. Thời gian làm chỉ mấy tiếng buổi tối mà tiền công lại khá hậu hĩnh, thi thoảng còn có thu nhập thêm.

Điều quan trọng nhất là Minh Nguyệt đã giúp cô giấu tất cả chuyện này: Đinh Lê vốn có dáng người cao gầy, bộ ngực tuy không đến nỗi là “màn hình phẳng” nhưng cũng chẳng lấy gì làm đẹp, mặc bộ đồ làm việc vào, trông chẳng khác gì một chàng thư sinh nho nhã. May mà các chàng trai thanh tú nho nhã như vậy ở đây không phải là ít, hơn nữa nhờ có sự quan tâm của Minh Nguyệt cho nên dù đã làm ở đây hơn một tháng rồi mà vẫn không ai phát hiện ra.

Khi vào tới khu khách VIP, ngăn nào cũng chật cứng. Trưởng ca nhìn thấy Đinh Lê tới , liền đẩy một chiếc khay vào tay cô và nói: “Phòng 301, nhanh tay lên một chút, hôm nay có nhân vật lớn đến, đừng để xảy ra chuyện gì đấy!”
-------------------------------------------


Đinh Lê “dạ” một tiếng, vừa đi được hai bước bỗng nhiên có vật gì đó bay vào mắt khiến cô không sao mở ra được. Vì bị cận nên cô thường phải đeo kính áp tròng, tuy thuận tiện hơn là đeo kính thường, nhưng có lúc khá phiền hà. Ví dụ như lúc này, nhiều khả năng là một chiếc lông mi đã rụng vào trong mắt, nhưng không được giụi, vì thế mà nước mắt cứ trào ra, tay đang bê khay không thể vào nhà vệ sinh kiểm tra xem thế nào, nên cô chỉ còn cách nghiến răng thò ngón tay vào lôi mắt kính ra, và tất nhiên là phải cả hai bên. Không thể vứt những chiếc mắt kính đó đi được, hơn hai trăm chứ có ít đâu, nhưng không biết để nó ở đâu vào lúc này, cô đành đưa lên miệng ngậm, định chờ khi đưa đồ xong sẽ lấy nó ra và rửa sạch. Đinh Lê vừa nghĩ vậy vừa đẩy cửa bước vào phòng 301.

Vì cận sáu độ nên mắt Đinh Lê nhìn gì cũng mờ mờ, chỉ thấy trong phòng có khoảng bảy, tám người vừa đàn ông vừa đàn bà, một người đàn ông đang hát ê a, nghe cứ như tiếng “vượn kêu”.

May mà cô nhìn rõ chiếc bàn ở đâu, cô cố làm ra vẻ đĩnh đạc bước tới đó, chỉ cần đặt chỗ rượu xuống đó là xong. Đinh Lê nghĩ thầm, cô không nhìn rõ một sợi dây micro vương trên mặt sàn nhà, chỉ cảm thấy có gì đó vướng vào chân, thế là những thứ trên tay bay tung tóe.

Chết rồi, phen này gây ra họa rồi, Đinh Lê nghĩ.

Người đàn ông đang hát ở bên cạnh may mà nhanh tay tóm được chiếc khay trước khi nó rơi xuống. Dương Tùng bất giác thở phào một cái, may mà không rơi vào đầu của Anh Cả, nếu không thì gay rồi. Anh quay đầu lại, ngớ người ra, anh chàng chạy bàn ngã đè lên người Anh Cả, đầu nằm gọn trong ngực của Anh Cả.

Đinh Lê cảm thấy chiếc mũi của mình như là bẹp dzí, bộ ngực của người đàn ông này quả là rất rắn chắc, hình như đó không phải là cơ thể người, nếu không có hơi ấm của thân nhiệt, chắc hẳn cô đã nghĩ đó là một vách đá! Sống mũi của cô cay xè, nước mắt trào ra. Cô cố ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên thì đối diện với một đôi mắt bị hơi rượu làm cho mơ màng, con ngươi sáng lóa từ một hốc mắt đen, Đinh Lê bỗng chốc ngây người ra.

Một đôi mắt cận sáu độ, muốn nhìn rõ con ngươi của người khác thì khoảng cách này quả là hơi gần. Đinh Lê đã bị cú ngã khiến cho đờ đẫn, nên cô hoàn toàn không chú ý tới cảnh tượng có phần kì quái và “gần gũi” lúc ấy.

Đã lâu rồi Nguyễn Tân không đi đâu chơi, không phải vì anh không muốn đi mà vì thời gian gần đây quả là rất bận, mọi việc trong nhà bố đều đẩy hết cho anh, áp lực bỗng chốc trở nên nặng nề, hôm nay vì không thể cưỡng lại sự lôi kéo của bọn Dương Tùng nên anh mới đi cùng họ. Nhưng cũng có lẽ vì lâu ngày không uống rượu, nên mới chỉ uống một chút anh đã thấy choáng váng, rồi sau đó lại bị Dương Tùng kéo đến đây để hát, vừa ngồi được một lát thì men rượu đã bốc lên, đúng lúc ấy không ngờ lại có người ngã ngay vào lòng!

Nguyễn Tân cúi đầu nhìn người đang ở trong lòng mình: một đôi mày thanh tú, một đôi mắt đen láy, một chiếc mũi cao, một đôi môi hòng tự nhiên không chút phấn son. Nhìn mãi nhìn mãi, đôi tay nhỏ đặt trên ngực anh bỗng nóng lên. Văn Tân đưa tay ra một cách bản năng

Sau mấy phút thảng thốt, Phùng Trần Đinh Lê bỗng nhiên ý thức được mình đang ở đâu, đang làm gì. Sống lưng cô lạnh toát, chết rồi, gây họa thật rồi! Nhìn thấy những người xung quanh không phải là những người bình thường, trước tiên chưa cần nói đến chuyện làm cho họ tức giận thì sẽ bị mất tiền lương, chỉ riêng chai rượu bị bắn đi cũng đủ làm cô phải khốn đốn, tháng này coi như mất không. Nghĩ đến đây Đinh Lê cảm thấy rất tủi thân, nhưng sau đó cô lại phát hiện ra rằng không khí xung quanh thực ra cũng rất ấm áp, cô vội chống tay vào ngực của người ấy và đứng dậy, không ngờ rằng người nằm dưới…

Nguyễn Tân tóm lấy sau gáy của Đinh Lê ấn mạnh xuống và kề môi vào. Đinh Lê không kịp đề phòng nên bị anh ta kéo ngay vào lòng.

Dường như thời gian ngừng trôi, tất cả mọi người đều ngây như phỗng, trừ một mình Nguyễn Tân.

Dương Tùng cứ lập bập như người bị nhét trứng gà vào miệng. Trời đất, Anh Cả có sở thích ấy từ bao giờ không biết nữa, không ngờ anh ấy lại thích thú với các “boy!”

Đinh Lê sững sờ, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.

Nguyễn Tân thấy vô cùng sảng khoái, một sự ngọt ngào và sảng khoái bất ngờ. Hình như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh đưa lưỡi đẩy đôi môi mềm mại ấy ra để muốn nhận được nhiều sự ngọt ngào hơn nữa.

Đinh Lê sực tỉnh sau phút bất ngờ, cô dùng hai tay chống người dậy rồi vội lùi về sau hai bước, tránh xa “con quỷ háo sắc”. Anh ta đang nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng, Đinh Lê tiếc là không thể cho anh ta một cái tát. Nhưng khi cô vừa giơ tay lên, nhìn thấy mấy gã đàn ông đứng quanh đang chăm chăm canh chừng, cô đành buông tay xuống. Cô cắn chặt răng quay đầu bỏ chạy.

Nguyễn Tân nằm hồi lâu trên sofa, mỉm cười, không hề có phản ứng. Quả thực là anh đã uống khá nhiều.

Dương Tùng thấy vẻ “chưa đã them” của Anh Cả, nét mặt cũng nở nụ cười không thấy gì làm thiện chí. Phải, anh ta đã biết mình nên làm gì rồi, nếu chuyện này mà không giúp Anh Cả thì sao có thể thực hiện được phi vụ thứ hai đây? Anh ta vẫy tay, gọi hai người đàn ông khác tới bên, thì thầm với họ mấy câu. Hai người kia dường như cũng đã hiểu ra, mặt cũng nở nụ cười ranh mãnh giống như Dương Tùng rồi gật đầu bước ra.

Đầu của Nguyễn Tân vẫn rất choáng váng, mắt cũng cứ nửa nhắm nửa mở, anh đang cố nhớ lại cảm giác ngọt ngào sảng khoái vừa rồi. Liệu có phải là vì đã lâu rồi mình không tiếp xúc với đàn bà không nhỉ?

Đinh Lê chạy vội vào phòng nghỉ của nhân viên, toàn thân cô bất giác run lên cầm cập. Hôm nay đúng là xui xẻo, vớ phải một gã “biến thái!” Cô căm ghét, ra sức chùi thật mạnh lên đôi môi, nhưng không sao xua được cảm giác hừng hực mà hắn để lại trên người cô. Cô chợt nhớ đến đôi mắt kính áp tròng ngậm trong miệng, vội nhổ ra. Nhưng nhổ mãi cũng không thấy chiếc nào. Không rõ là vì trong lúc cuống quýt cô đã nuốt nó đi hay là “đồ khốn kiếp” ấy đã nuốt nó?
---------------------------------------------

( et1 Tạm dừng ở đây em đọc rồi cho ý kiến hộ chị nhé tuyetnga ;;\\'1 )
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 6:57 pm

bài này có phải nói lên nhửng tuổi vừa mới lớn đang bước vào yêu kg và đua đòi những chuyện đó chỉ cần thử 1 lần cho biết và đừng có bắt cá 2 tay đừng nhìn bề ngoài có vẻ nhả nhặn nhưng bên trong đen tối đúng kg bài này củng hay e đọc xong muốn lòi con mắt luôn
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 8:55 pm

cm cảm nhận của em chưa chính xác đâu chắc tại em mới đọc đến chương I , ki1 những tình tiết đó đã quá quen thuộc rồi nên chị ko xây dựng nhân vật như thế nữa, thật ra câu chuyện của chị... em đọc hết sẽ có cảm nhận khác et1 nhưng truyện tới 11 chương lận. trên đây chỉ mới hết chương I thôi ;;\\'1
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 9:37 pm

hả mới chương 1 hả còn nửa hả vậy tiếp đi
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 10:16 pm

phượng lại nở mùa hè sắp tới

mai này mổi đứa phải xa nhau

yêu mến kg rời nhau nữa bước

dấu yêu mải kg xa cô ơi

bài này thế nào tại nhớ cô quá làm bài kg biết có hay kg cho e biết ý kiến nha cô ơi con tặng cô xin cô đừng chê
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty26/4/2012, 10:50 pm

;cth tặng em nè 1 bài thơ 2 ý nghĩa vừa mang nỗi buồn chia tay bạn học, thầy cô. bước vào kì nghĩ hè, vừa đồng thời nói lên nỗi nhớ cô Mai \\'\\'t1 nhắc lại thấy nhà mình vắng vẻ hình như có 2 chị em mình vs 1 -2 chị em khác nhưng lâu lâu mới vô 1 lần cũng ko thấy ai đăng bài gì. hic......hic......cũng vì thế nên chị quyết định mang truyện của mình lên post cho dzầy kaka ;;\\'1
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty27/4/2012, 1:38 am

Những Câu Chuyện Tình


Truyện được viết có tham khảo một số tình tiết của truyện trung hoa

Tiếp Theo
-------------------------------


- Đinh Lê cảm thấy hơi xót, hơn hai trăm chứ có ít đâu, thế là mất toi rồi, cô đâu ngờ còn có chuyện tồi tệ hơn đang chờ mình.
- Khi Đinh Lê bị hai người đàn ông kẹp hai bên đưa vào căn phòng xa hoa lộng lẫy, cô không thể tin là mọi chuyện xảy ra sau đó đều là sự thật.

“Thằng nhóc, biết điều một chút thì chúng ta sẽ bớt phiền hà hơn.” Một tên đầu đinh hăm dọa, nói xong thì đi ra cùng với một gã khác.
- Đinh Lê dở khóc dở cười, không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy, “lọt vào mắt xanh” của một gã đàn ông tự nhận là Đại ca của xã hội đen! Hơn nữa, lại không phải là với tư cách của một cô gái mà là một “boy bồi bàn!”
- Phải chăng đời này đã loạn? Thật không sao hiểu nổi! Cô cũng hiểu rằng, bây giờ không phải là lúc nghiên cứu về vấn đề xã hội, mà điều quan trọng là làm thế nào để thoát thân khỏi chỗ này, nếu không một khi gã kia tới đây thì chỉ còn nước ăn đủ!
- Báo cảnh sát chăng? Cô lập tức gạt ngay giải pháp này. Đầu tiên chưa kể đến chuyện các chú cảnh sát có đến kịp thời hay không, mà cho dù có đến kịp thì cũng không thể ngăn được những hậu quả sau đó: Cô sợ sẽ bị bọn họ trả thù!
- Đinh Lê khẽ kéo cửa ra, cô bất ngờ nhìn thấy hai gã đàn ông đang đứng gác bên ngoài. Cô đành mỉm cười đau khổ với bọn họ rồi đóng cửa quay vào. Lòng cô càng thêm rối ren. Cô đưa mắt nhìn căn phòng, một căn phòng sang trọng, chiếc giường to trong phòng ngủ đập vào mắt khiến cô càng thấy cuống.
- Đúng lúc cô đang đứng ngồi không yên thì cánh cửa bị đẩy ra, Nguyễn Tân loạng choạng đi vào, cánh cửa phía sau lưng anh ta cũng lập tức đóng lai, Đinh Lê giật thót tim.
- Nguyễn Tân đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng ngây giữa nhà, môi hé nụ cười thích thú. Không ngờ, niềm vui bất ngờ mà Dương Tùng nói đến lại là “cậu ta”! Nguyễn Tân ngồi xuống chiếc sofa lớn. Không rõ là do đã tỉnh rượu hay do điều hòa của phòng không tốt nên anh ta cảm thấy rất nóng. Anh đưa tay cởi hai chiếc khuy áo, để lộ khoảng ngực rắn chắc.
- Đàn bà anh không thiếu, nhưng đàn ông thì chưa khi nào anh chạm đến. Trước đây anh cảm thấy như thế thật buồn nôn, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, nhìn thấy “gã trai sạch sẽ” trước mặt, anh lại không hề có cảm giác ấy.
- Nguyễn Tân nheo mắt nhìn Đinh Lê: “Lại đây”.
- Đinh Lê gật đầu nhếch môi mà không sao cười được, nhưng đôi chân cô vẫn chôn nguyên tại chỗ, miệng cô lắp bắp: “Ông… ông không thấy nên đi tắm một lát sao?”.
- Nguyễn Tân nghĩ, cũng phải, bới lúc này người anh đang đầm đìa mồ hôi. Nhìn “chàng trai” trước mắt thấy rất thú vị, chắc hẳn cậu ta thích sạch sẽ. Nguyễn Tân ngồi dậy, đi vào phòng tắm, khi tới cửa, bất giác quay đầu lại nhìn “chàng trai”, không ngờ “chàng trai’ lại cũng đang “cười” với mình, tuy nụ cười ấy rất gượng gạo.
- Có lẽ cậu ta là một nhóc hay xấu hổ, Nguyễn Tân nghĩ và nhếch mép cười rồi bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo bước vào bồn hơi. Hơi nước nóng bốc lên càng khiến cho đầu thêm đau. Nguyễn Tân mắt nhìn vào chiếc gương qua làn hơi nước hừng hực, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhưng đôi mắt thì sáng một cách đáng sợ. Không hiểu vì sao, Nguyễn Tân lại cảm thấy rất mong chờ ở con người đang ở phía ngoài kia, đồng thời lại cảm thấy có phần căng thẳng. Cảm giác này làm anh nhớ lại mối tình đầu nhiều năm trước đây.
- Xem ra mình đã uống quá nhiều, vì thế mà không hề ngăn lại sự sắp đặt này của Dương Tùng, Nguyễn Tân nghĩ.
- Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Tân sững sờ trước cảnh tượng trước mắt: mọi thứ trong căn phòng bị đảo lộn, cửa sổ phòng mở tung, ga và rèm cửa đều bị xé và làm thành một sợi dây thòng từ trên cửa sổ xuống đến tầng hai.
- Nguyễn Tân cười, không ngờ “thằng nhóc” đó dám bỏ chạy, mà lại bằng cách này, hắn không sợ bị gãy chân sao?
- Đinh Lê nín thở ngồi trong chiếc tủ tường. Nghe thấy cánh cửa phòng tắm bật mở, rồi lại nghe tiếng bước chân đi về phía cửa sổ, sau đó là một tiếng cười nén. Trong lòng cô rất hoang mang, vừa lo không biết cách này có hiệu quả không, vừa lo người kia mở cánh cửa tủ ra và thấy mình ở trong đó. Sự căng thẳng lên đến tột độ, khiến trong ngăn tủ yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch. Đinh Lê đưa tay lên ngực, như muốn giữ chặt con tim để nó khỏi đập loạn lên.
- Người ấy đã không tìm cô mà chỉ ngồi yên một lúc, sau đó cô nghe thấy tiếng mặc quần áo, và tiếp theo là tiếng mở cửa.
- Không ngờ mình đã thoát thân, Đinh Lê thầm nghĩ.
-----------------------------------------

-Khi Quân Thư gặp lại Đinh Lê lần nữa là lúc cô đang dạo phố.
Quân Thư tới tìm Yến Nhi thì Yến Nhi nói, cô không có thời gian. Làm thêm! Ai mà biết được đó là thật hay giả?
- Nhìn thấy cô gái ăn mặc rất mốt, để tóc dài, đeo kính đen trước mặt chào mình, trong giây lát Quân Thư chưa kịp phản ứng. Mãi tới khi cô gái ấy đưa tay đẩy cặp kính lên, Quân Thư mới phát hiện ra, đó chính là Phùng Trần Đinh Lê!
- Trong quán ăn nhanh có rất đông người.

“Chị, chị phải giúp em thôi!” Đinh Lê nói.
- Quân Thư nhìn mái tóc dài của Đinh Lê, trong đầu vẫn chưa sao định thần được. Cắt đi mái tóc đẹp của mình, rồi sau đó lại đeo mớ tóc giả lên, lẽ nào như thế mới là mốt?

“Chị, lần này chị phải giúp em thôi!” Đinh Lê nhắc lại một cách trịnh trọng.

“Sao, mợ lại gây rắc rối cho em à?” Quân Thư hỏi
- Đinh Lê lắc đầu, trong lòng nghĩ, em hy vọng rằng đó là rắc rối của mẹ, nhưng lần này không như vậy! Cô lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ghé sát mặt Quân Thư thì thầm, “Chị, hình như em đắc tội với bọn xã hội đen!”.
- Xã hội đen? Quân Thư sửng sốt, chuyện này hình như rất xa với cuộc sống của cô! Cô nhìn Đinh Lê mà không dám tin vào tai mình, vì sao đang yên lành mà lại đi dính với bọn xã hội đen?

“Có thật thế không?”

“Thật mà! Em không dám quay về chỗ trọ nữa, nhưng cũng không dám về nhà. Chị, chị tìm giúp em một chỗ ở đi!” Đinh Lê nói.
- Minh Nguyệt đã ngầm báo tin cho cô, bọn người đấy đang tìm cô, còn nói rằng thời gian này tốt nhất là không nên về nhà. Đinh Lê khổ sở vì chuyện này, chưa nói tới vấn đề thu nhập, ngay cả đến chỗ nương thân cũng không còn! Vì gia đình ở thành phố này, nên không được ở trong khu kí túc xá của trường, nếu bây giờ làm thủ tục tạm trú cũng rất ít khả năng. Quay về nhà thì Đinh Lê không muốn, sợ về hôm trước thì hôm sau mẹ cô lại lôi đi xem mặt người ta! Vì vậy cô chỉ còn biết trông chờ vào bà chị họ Ngô Quân Thư.

“Về nhà chị ở nhé?” Quân Thư hỏi, vì cô luôn ở nhà cùng với bố mẹ, bào cô lập tức tìm ngay một chỗ ở quả là điều khó khăn.
- Đinh Lê lắc đầu, về nhà bác thì chẳng thà về nhà mình cho xong!
- Quân Thư cũng đâm lo. Cô em họ từ xưa tới nay chưa bao giờ mở miệng xin xỏ điều gì, chỉ riêng lần này chỉ một mực nhờ cô giúp đỡ. Thế là cô lập tức nghĩ tới Yến Nhi. Yến Nhi chỉ ở một mình, chỉ có điều cô ấy thường xuyên đưa đàn ông về nhà, nếu để em ở đó cô thấy không yên tâm.
- Mặc dù vậy, Quân Thư vẫn gọi điện cho Yến Nhi, nói cho cô ấy biết về tình hình của Đinh Lê.
- Yến Nhi nhận được điện của Quân Thư vào lúc đang làm thêm. Sếp lớn hôm nay không hiểu có chuyện gì mà cũng trưa mới đến công ty. Đến giờ này rồi mà công việc vẫn chưa xong. Sếp chưa về thì một trợ lý như Yến Nhi sao có thể về được?

“Mình thì không có vấn đề gì. Cậu cứ bảo cô bé đến ở chỗ mình đi.” Yến Nhi đưa mắt ngó vào phòng làm việc rồi hạ giọng hỏi “ Khi nào thì tới?”
- Quân Thư hỏi Đinh Lê xong thì quay lại nói vào điện thoại, “Hôm nay”.
- Yến Nhi chau mày, Đinh Lê đến ở không có vần đề gì, nhưng không ngờ lại gấp như vậy, nhưng cô không thể nói với Quân Thư về suy nghĩ của mình, nên đành trả lời:

“Vậy thì bảo cô bé chuẩn bị đi, sau khi đi làm về mình sẽ tới đón. Hôm nay tâm trạng của Sếp có vẻ không được vui. Bây giờ không thể nói chuyện nhiều được, có gì gặp nhau hãy nói nhé!”, nói xong thì cô cúp máy.
- Ngô Quân Thư nhìn Đinh Lê: “Được rồi, vấn đề chỗ ở đã được giải quyết. em có cần quay về chuẩn bị một số đồ dùng không?”.
- Đinh Lê lắc đầu, làm thế có khác gì chui đầu vào rọ? Sáng nay Minh Nguyệt gọi điện đến nói, đã có người trực sẵn dưới gác rồi!
- Ngô Quân Như nhìn đồng hồ, rồi vội gọi điện về nhà, nói rằng buổi tối cô không về ăn cơm, sau đó đưa Đinh Lê ra siêu thị, ít ra thì cũng phải mua một số đồ dùng cá nhân tối thiểu.

“Chị này, cái chị Yến Nhi ấy sẽ không thường xuyên đưa đàn ông về nhà chứ?” Đinh Lê vừa ném chiếc khăn tắm vào xe đẩy vừa nói, “Em thích ngủ lắm, sẽ bị đánh thức mất thôi”.
- Ngô Quân Thư có phần không vui, cô nhìn Đinh Lê với vẻ rất nghiêm túc: “Đinh Lê này, chị không cho phép em nói như vậy về chị Yến Nhi. Chị ấy là người rất chừng mực, và cũng là một cô gái rất tốt. Nếu chị ấy đã cho em tới đó ở thì sẽ không mang đàn ông về nhà đâu”.
- Quân Thư bước lên trước, hình như cô cảm thấy bất bình cho cô bạn thân của mình, tiếp đó cô nói: “Có thể em không hiểu về thói quen cuộc sống của chị ấy, nhưng đó là chuyện của chị ấy, không ai có quyền can thiệp vào, huống chi chuyện ấy chẳng làm hại đến ai”.
- Đinh Lê cắn môi, bụng nghĩ, chị lại che dấu bênh vực hơi quá rồi, em đã nói gì về chị ấy đâu! Nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Quân Thư không vui, cô đành thôi không nói nữa mà lặng lẽ nhét đồ vào xe đẩy. Khó khăn lắm mới “đục khoét” được của bà chị họ, cho nên chẳng cần gì phải khách sáo.
- Quân Thư quả thực cảm thấy không vui. Trước mặt người khác, Yến Nhi là môt cô gái xinh đẹp, cởi mở, nhiệt tình thậm chí là phóng túng, nhưng cô biết đó không phải là tất cả về Yến Nhi.
- Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ kì nghỉ hè khi cô học năm thứ nhất đại học, khi cô mang đồ từ nhà đến kí túc xá, đúng lúc cô mở cửa bước vào thì nhìn thấy cảnh Yến Nhi ngồi trên giường trên khóc rất to. Mặc dù cô ấy lấy tay bịt chặt miệng, nhưng tiếng khóc đau lòng vẫn lọt qua kẽ tay ra ngoài. Cái vẻ đau đớn và chẳng cần giữ gìn hình ảnh ấy của Yến Nhi, cô chưa từng thấy bao giờ.
- Yến Nhi trẻ, xinh đẹp, điều kiện gia đình rất tốt, trong con mắt của nhiều người, không thể có chuyện đau khổ nào xảy ra với cô. Nhưng kể từ sau lần ấy, Ngô Quân Thư biết rằng, Yến Nhi không hề vui như cách cô ấy vẫn tỏ ra. Trong trái tim cô đã có một vết thương. Mặc dù mãi cho đến tận bây giờ cô cũng không sao biết được vết thương lòng của Yến Nhi là gì, bởi cô chưa bao giờ hỏi Yến Nhi về chuyện ấy.
- Nếu cô ấy muốn cho mình biết, cô ấy sẽ khắc nói ra, Quân Thư nghĩ.
- Hai người trở thành bạn thân thiết của nhau, nhưng Yến Nhi không bao giờ nhắc tới nguyên nhân của lần khóc ấy với Ngô Quân Thư. Có một số người mãi mãi nén vết thương ở trong lòng, đến tận khi chết cũng không chịu hở ra cho người khác xem, dù đó là bạn thân, là bạn tốt nhất. Có một số vết thương, dù có người chia sẻ thì cũng vẫn rất đau. Vì thế, biện pháp tốt nhất là giữ nó lại trong lòng, mãi mãi không để lộ ra.
- Khi Yến Nhi lái chiếc xe nhỏ màu đỏ của mình đón Ngô Quân Thư và Đinh Lê ở cửa siêu thị thì cũng đã là tám giờ hơn rồi. Nhìn thấy Quân Thư mang lên xe túi lớn túi nhỏ, Yến Nhi chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt: “Thưa hai quý cô, hình như hôm nay siêu thị đã cho không thì phải?”.

“Cho không?” Quân Thư trừng mắt nhìn Đinh Lê một cái: “Hôm nay cô nhóc này đã làm thịt của mình hơn hai triệu rồi đấy!”. Sau đó lại nhìn và nói với Yến Nhi bằng vẻ không cam chịu, “Không được, dù thế nào thì hôm nay cậu cũng phải mời mình một bữa cơm, mình phải ăn đã!”.

“Mình mời á?” Yến Nhi nhướn mày cười, “Cậu đúng là người chẳng biết điều chút nào, em của cậu bây giờ sẽ ở nhờ nhà mình đấy! Đinh Lê thì mới chỉ là sinh viên, mình cũng không thể để cho cô bé mời, nhưng còn người làm chị như cậu thì nhất định cũng phải có chút thể hiện gì đó chứ?”.

“Mình gán người mình đấy, cậu có cần không?” Ngô Quân Thư đáp với vẻ gây gổ.
- Yến Nhi lắc đầu: “Không cần! Mình đâu phải là người đồng tính, mình cần cậu mà làm gì?”.

“Như thế là được rồi, đừng có nhiều lời nữa! Tối nay cậu phải mời mình ăn cơm!” Ngô Quân Thư giả bộ mặt lì lợm.
- Yến Nhi mỉm cười lắc đầu, gặp người như Quân Thư cô đành bó tay, thôi thì đã trót thì phải đành vậy.

“Chị Yến Nhi này, chúng ta cò thể mang chị em đi bán cho người khác, sau đó làm một bữa thật no say.” Đinh Lê ngồi ở phía sau đột nhiên nói chen vào. Cô vẫn chưa nói hết câu thì bị Ngô Quân Thư phát cho một cái rõ kêu: “Con nhỏ vô lương tâm này, mày là em gái của ai đấy? Vừa rồi, ai bỏ tiền ra trả hả?”. Ngô Quân Thư trợn mắt mắng.
- Ba người ăn ở ngoài xong, Quân Thư định tới chỗ Yến Nhi giúp Đinh Lê sắp xếp đồ đạc nhưng đã bị Đinh Lê từ chối: “Thôi mà chị, chị về ngay đi, nếu không bác lại chất vấn chị đi đâu giờ mới về!”.
- Quân Thư nghĩ và thấy đúng là sẽ có chuyện đó thật. Gần đây trong lòng cô chỉ luôn nghĩ đến chuyện yêu thầm anh chàng đẹp trai kia, mẹ cô thấy chuyện tình cảm của cô chưa có tiến triển gì nên rất buồn rầu. Nếu hôm nay mà lại về muộn thì hãy chuẩn bị tinh thần trước cho một cuộc thẩm vấn đang chờ đợi ở nhà.
- Yến Nhi đưa Quân Thư về trước rồi sau đó mới chở Đinh Lê về chỗ mình.
- Nhìn Đinh Lê mặc quần bò, tay mang đủ các loại túi lớn nhỏ nhanh nhẹn chui ra từ hàng ghế phía sau, Yến Nhi bỗng thấy, tuổi trẻ thật là tốt, tuy cô mới hơn hai mươi tuổi, nhưng so với Đinh Lê thì dường như già dặn hơn hẳn.
- Nhiều khi sự trẻ trung bề ngoài và tuổi tác cũng chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu đã có quá nhiều sự từng trải, thì dù cho nét mặt và hình dáng bề ngoài vẫn rất trẻ trung, thì tâm hồn cũng không còn như thế.
- Buổi sáng, Yến Nhi lái xe đi làm như bình thường. Khi cô vừa tới ngã rẽ ở đầu khu thì gặp ngay đèn đỏ phải dừng lại. “Bực quá, chỉ chậm có một chút xíu!” Yến Nhi lẩm bẩm, mắt nhìn anh chàng cảnh sát giao thông trẻ ở ngã tư đang nhìn về phía mình, cô cũng thò đầu ra khỏi xe mỉm cười và thè lưỡi ra với người ấy thay cho lời chào. Có thể nói, Yến Nhi và anh chàng cảnh sát ấy là chỗ quen biết, đó là vì cô đã nhiều lần vượt đèn đỏ còn anh ta thì đã phải chặn lại không ít lần.
- Yến Nhi nhìn thấy khuôn mặt ngâm đen của người ấy thoắt bỗng đỏ bừng, rồi quay mặt đi coi như không nhìn thấy mình thì bỗng nhiên thấy tâm trạng hôm nay rất vui. Trêu chọc cảnh sát giao thông, ha ha, đó là việc mà không phải ai cũng dám làm!
- Yến Nhi đắc ý rụt đầu vào, nhìn những con số nhảy nhót trên cột đèn và cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, liệu hôm nay có đến muộn không đây? Nếu biết chậm thế này thì dù có bị cảnh sát giao thông bắt và lên lớp cho một hồi cũng cứ vượt qua.
- Yến Nhi bất lực đưa mắt nhìn những người đi bộ, nhìn dòng người qua lại ngược xuôi vội vã, đột nhiên cô như người không chút phòng bị bị giáng một gậy và lập tức quay đơ, “người đàn ông ấy” đã lọt vào tầm nhìn của cô, giống như một cây kim, “xuyên nhói vào trái tim” Yến Nhi.
- Anh ta vẫn với dáng vẻ cũ, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng, ngay cả khi nói hai từ “chia tay” cũng vẫn với nụ cười dịu dàng nhã nhặn ấy. Anh ta đang nhìn cô gái đi bên cạnh với một vẻ dịu dàng và yêu thương, hai người nắm tay nhau đang thì thầm điều gì đó, thỉnh thoảng nụ cười lại sáng bừng trên khuôn mặt. Họ đi như vậy qua trước mũi xe của Yến Nhi và không để ý gì tới người ngồi trong xe.

Có lẽ đó là người yêu! Khi người ta yêu nhau say mê thì trong mắt họ chỉ còn lại mỗi người mình yêu mà thôi.
- Yến Nhi cảm thấy đầu óc quay cuồng, máu trong tim như sôi lên.

- Tiếng còi giục giã phía sau vang lên đánh thức Yến Nhi quay trở lại với hiện thực. Chiếc đèn đường đã đổi từ tín hiệu màu đỏ sang xanh, ngay cả anh chàng cảnh sát giao thông kia cũng thấy được Yến Nhi có gì đó bất ổn, nên đưa mắt nhìn rất lâu về phía cô
- Yến Nhi nhắm mắt lại, đạp mạnh vào phanh, chiếc xe vụt lao đi.
----------------------------------------

- Hôm nay đầu của Nguyễn Tân coi như không còn đau nữa. Hôm trước anh đã uống quá nhiều, khiến cả ngày hôm qua đầu anh đau như búa bổ. Nhớ đến câu chuyện hoang đường hôm trước, anh cảm thấy đúng là dở khóc dở cười, không thể ngờ được là mình lại có thể nảy sinh hứng thú trước một gã trai khác, và điều nực cười hơn cả là gã nhóc ấy đã trốn thoát ngay trước mắt mình!

Nguyễn Tân vừa nâng tách cà phê mà thư kí pha cho thì cô trợ lý xinh đẹp chạy vào như gió cuốn.

“Thưa Tổng Giám Đốc, có một số công văn giấy tờ cần anh ký, còn có cả phương án mà Hội đồng quản trị chiều nay duyệt.” Yến Nhi đưa tập tài liệu về phía Nguyễn Tân.

- Nguyễn Tân cau mày, vừa mới bắt đầu giờ làm mà không hiểu vì sao cô ta đã xộc vào ngay như vậy? Trước đây cô ta đâu có “tích cực” như thế!

“Hôm nay sao mà tích cực, vội vàng thế?” Nguyễn Tân cười hỏi

- Yến Nhi nhướng mày, nhìn Nguyễn Tân, đáp: “Nhận của anh nhiều tiền lương như vậy, không tích cực thì liệu có xứng đáng với anh không?”.

- Nguyễn Tân gật đầu cười. Ai bảo sắc đẹp và trí tuệ không thể song hành, cô trợ lý này của anh chính là người có đủ cả hai thứ đó. Nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Yến Nhi, Nguyễn Tân lại nhớ đến gã nhóc thẹn thùng hôm ấy. Mình sao thế này??? Đang yên đang lành thì lại nghĩ tới đàn ông? Lẽ nào mình có vấn đề thật??? Nguyễn Tân thầm nghĩ
- suốt cả ngày hôm đó, Yến Nhi làm việc như điên, không những giải quyết hết những công việc còn tồn đọng lại từ hôm trước mà còn đẩy nhanh tiến độ một số công việc khác.

“Trợ lý Nhi hôm nay sao thế nhỉ?” Thư ký Dung ghé tai thì thầm với Hân bên cạnh.

Hân lén nhìn Yến Nhi đang vừa cười vừa trao đổi về bản quy hoạch của công ty, rồi cũng thêm vào vẻ bí mật: “Không những rất tích cực làm việc, mà tâm trạng cũng có vẻ rất vui. Cả ngày hôm nay lúc nào chị ấy cũng tươi cười, liệu có phải có người yêu mới rồi không?”.
- Yến Nhi không để ý đến phản ứng của các đồng nghiệp xung quanh, bây giờ cô chỉ muốn làm cho mình bận rộn hơn nữa, làm cho nụ cười trên mặt tự nhiên hơn nữa, để cho “khuôn mặt có nụ cười dịu dàng ấy” không còn xuất hiện trước mắt mình, để cho “hai bàn tay nắm chặt nhau ấy” không còn bám riết lấy trái tim mình nữa.

- Chính vì vậy mà ngày hôm nay Yến Nhi cực kì bận rộn, bước chân cô dường như cũng mang theo gió cuốn.
- Và ngày hôm ấy nụ cười của cô cũng trở nên đặc biệt ngọt ngào.

- Trên thế gian này, có một số phụ nữ thích dùng sự dịu dàng để gói ghém tất cả, trong đó có đàn ông và cả trái tim vốn đã trơ cứng như đá của mình; còn một số phụ nữ khác thì lại thích dùng lớp vỏ bọc thật cứng để vay kín bản thân, ngăn tất cả những người đàn ông ở bên ngoài, nhầm bảo vệ cho trái tim yếu đuối của họ.

Và Yến Nhi chính là người thuộc nhóm thứ hai.

- Nhưng thực ra nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, cái kiểu bên ngoài cứng cỏi, bên trong yếu đuối của Yến Nhi không đơn thuần mà vượt hẳn một bậc so với người khác. Theo cách nói của Ngô Quân Thư thì cái vẻ bề ngoài cứng cỏi ấy của Yến Nhi được bọc dưới một lớp vỏ mật ong, chinh vì thế mà thường thu hút không ít ong bướm.
- Có đôi lúc, con người ta cảm thấy trái tim mình đã đủ cứng rắn, da mặt cũng đủ dày, và những chuyện trước kia có thể được nhắc đến không cần phải ý tứ gì nữa, con người ta thường cho rằng mình đã đủ kiên cường và có thể mỉm cười đối diện với thế gian này, đem những giọt nước mắt biến thành nụ cười bình thản.

- Chiếc áo giáp nhìn qua tưởng cứng rắn, nhưng thực ra, chỉ một câu nói thôi cũng có thể xuyên thủng, khiến nó đau đến tận xương tủy.

Khi Yến Nhi ngồi trên tấm thảm của khách sạn và mở hộp bia đầu tiên, cô đang nghĩ, vì sao đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà khi nhìn thấy anh ta, cô vẫn cứ đau lòng như thế?

Hớp bia đắng chui tọt xuống ruột, tuy chỉ là một ngụm bia nhưng vẫn cảm thấy dạ dày “dậy” lên một cơn nóng rát.

Yến Nhi luôn nghĩ rằng mình là một người rất hiểu người khác. Có thể nói, kể từ sau chuyện đó, cô trở nên lý trí hơn, dù làm việc gì cũng đều để lại cho mình một đường rút lui.
- Cho nên, ngay cả như ngày hôm nay dù đã định uống cho say, cô vẫn cứ suy nghĩ rất nhiều.

“Phụ nữ không thể say rượu ở bên ngoài, đó chính là thể hiện trách nhiệm đối với bản thân”.
- Cô cũng đã có một căn hộ, lẽ ra cô có thể mua một chút rượu về, khóa cửa lại, uống một mình cho đến khi say, ngày hôm sau tỉnh dậy thì cơn đau đầu sẽ thay chỗ cho cơn đau tim này. Nhưng bây giờ Đinh Lê đang ở chỗ cô nên Yến Nhi đành phải đến khách sạn thuê phòng.

- Ở đây sẽ không có ai nhìn thấy trái tim đau đớn của cô, sẽ không có ai nhìn thấy cảnh cô khóc và không cần che giấu.

Không có đồ ăn, nên chỗ bia uống càng nhanh hơn. Chỉ loáng một cái đã có ba bốn chiếc vỏ lon ném xuống sàn nhà, nhưng khuôn mặt tươi cười ấy lại càng trở nên rõ nét, giống hệt “ngày hôm ấy của nhiều năm về trước”.

Trước đây tôi cũng đã từng trong sáng như vậy! Yến Nhi nghĩ, trong khi tay ném chiếc vỏ lon bia rồi tiện tay với lấy một lon khác, bật “tách” một cái, bọt bia trào ra và sau đó tan ngay, giống như tình yêu của cô.

Mọi người thường nói, khi yêu lần đầu sẽ không thể hiểu được tình yêu là gì mà nhầm lẫn một chút xao xuyến là tình yêu, mà sự xao xuyến cho dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng sẽ trở thành quá khứ.

Khi người đàn ông ấy nói lời chia tay, Yến Nhi đã không biết phải làm như thế nào. Anh ta nói chỉ muốn thử mùi vị tình yêu. Thì ra anh ta cũng không biết mùi vị của tình yêu là gì! Trước tất cả những gì cô đã vứt bỏ vì anh ta thì câu nói này quả là một sự nhạo báng lớn!
- Từ sự ấm ức lúc đầu cho tới sự thỏa hiệp sau này, Yến Nhi đã làm rất nhiều, những tất cả điều đó chỉ càng khiến cho anh ta thêm phản cảm mà thôi.

Khi tình yêu đã nhạt nhòa thì những giọt lệ của bạn sẽ không còn là những hạt châu trong mắt người con trai nữa mà trở thành những giọt nước bùn khiến cho người ta khó chịu trong ngày mưa. Phụ nữ thường bị cái gọi là “tình yêu” làm cho mờ mắt và hồ đồ.
- Trên sàn nhà đã lăn lóc bảy, tám vỏ lon. Yến Nhi lau những giọt nước mắt trên mặt, thoắt một cái đã bảy năm rồi, nhưng vì sao vẫn cứ đau? Cô loạng choạng ngồi dậy rồi lảo đảo đi vào nhà vệ sinh. Cái dở của bia là như vậy, nó làm người ta chốc chốc lại phải vào nhà vệ sinh, Yến Nhi vừa đi vừa nghĩ.

Khi cô vừa rời khỏi nhà vệ sinh thì chuông điện thoại vang lên, cô vội chộp lấy nghe, là giọng của Đinh Lê: “Chị Yến Nhi, em quên mang chìa khóa mất rồi. Khi nào thì chị về?”.
- Yến Nhi cố giữ cho giọng thật bình thường: “Em chờ một chút, chị sẽ về bây giờ”.

Mặc dù lý trí mách bảo cô rằng, lúc này tốt nhất là nên ở lại khách sạn, nhưng cô không thể không về được, không thể để Đinh Lê chờ một mình ở bên ngoài.

Ra khỏi khách sạn, một làn gió thổi tới khiến đầu càng thêm choáng váng, thân thể rã rời dường như không theo sự điều khiển của cô nữa. Không thể lái xe được, gọi taxi vậy, Yến Nhi nghĩ.
- Vốn dĩ trước khách sạn có taxi, nhưng vào giờ này thì không còn nữa, Yến Nhi thở dài, liêu xiêu bên lề đường. Có lẽ vì dáng đi của cô rất kì quái nên nhiều người đi đường đã phải tò mò đưa mắt nhìn theo.

Yến Nhi khó khăn ôm lấy một cột đèn đường, mãi mà cũng không sao tiếp tục nhấc chân được, nó cứ mềm nhũn không sao đỡ được thân hình cô, khiến cô cứ trượt xuống.
- Hết rồi, hôm nay mình lại mặc váy ngắn, chắc là chẳng còn che giấu được gì nữa. Tiêu Tiêu nghĩ.
- Đúng lúc cô sắp quỵ xuống thì một bàn tay từ phía sau đưa ra đỡ lấy hai vai và kéo cô lên.
- Yến Nhi khó nhọc ngẩng đầu lên, cố nghĩ xem người phía sau ấy là ông tiên nào.

Trần Minh nhìn cô gái say mèm trước mặt bất giác chau mày lại. Xem ra cô ta không phải là một cô gái “đần độn”, nhưng không rõ vì sao lại uống nhiều như vậy ở bên ngoài?
- Cô quay đầu lại nhìn người ấy một cái và nhếch môi cười, “Chào chú cảnh sát!”. Giọng của cô không còn rõ ràng nữa, mắt cũng chỉ thấy mờ mờ và mỉm cười một cách rất ngây thơ.
- Trần Minh dở khóc dở cười, nghiêm mặt lại nói: “Chìa khóa đâu?”.

Anh biết cô có xe, sáng nay cô ấy còn thò đầu ra làm bộ trêu chọc anh.

“Chìa khóa?” Đầu óc Yến Nhi càng trở nên mơ hồ, chú cảnh sát này thật lợi hại, đến cả chuyện Đinh Lê quên mang chìa khóa mà cũng biết. Yến Nhi chúi đầu lục trong chiếc túi một hồi lâu mới lôi ra một chùm chìa khóa, rồi đưa nó cho Trần Minh.

Trần Minh giơ một tay đón chùm chìa khóa, Yến Nhi lại đổ gục xuống, thấy vậy anh vội vàng ôm cô vào lòng rồi mới cầm lấy chùm chìa khóa.

Đó là một chùm có rất nhiều chiếc chìa khóa khác nhau, nhưng không có cái nào là chìa khóa xe.

“Chìa khóa xe đâu?” Anh lại hỏi.

Yến Nhi nhìn anh với cái nhìn đờ đẫn và mỉm cười một cách ngốc nghếc, dường như cô không hiểu những lời anh nói.

Trần Minh bất lực, đành một tay đỡ ngang người cô, tay còn lại mở chiếc ví da của cô để tìm chiếc chìa khóa xe.

Ví của phụ nữ bao giờ cũng chứa rất nhiều thứ linh tinh, nào là hộp phấn, son môi, khăn giấy… và khi anh nhìn thấy gói “giấy vệ sinh” trong đó, khuôn mặt ngăm đen của anh thoắt đỏ bừng lên.

Anh đã có không ít lần chặn xe của cô lại, vì thế vừa nhìn là anh lập tức nhận ra ngay.
Trong lúc mơ màng, Tiêu Tiêu vẫn nhận ra anh vì thế cô yên tâm và ngoan ngoãn để mặc anh vừa ôm vừa kéo lên xe.

Anh cũng biết rõ cô ở khu nào, chỉ có điều không biết là phòng số bao nhiêu.

Anh vạt khẽ vào má cô: “Tỉnh lại đi nào. Cô ở đâu?”.

“Dãy nhà số 7, phòng 201.” Cô lẩm bẩm mấy câu, sau đó lại vùi mình vào giấc ngủ.

Khi xe về đến trước cổng, Đinh Lê đang ngồi chờ trên bậc thềm. Nhìn thấy xe của Yến Nhi cô liền chạy ra đón, nhưng khi cửa xe mở ra, không ngờ đó lại là một cảnh sát giao thông.

Đinh Lê ngớ người một lát, thấy viên cảnh sát đó vòng qua đầu xe tới mở cánh cửa sau và bế Yến Nhi lên.

Trần Minh nhìn Đinh Lê hỏi: “Cô có biết cô ấy không?”.

Đinh Lê gật đầu, vội nhường lối cho Trần Minh bế Yến Nhi vào trong phòng, “Tôi ở cùng chị ấy. Nhưng mà, chị ấy làm sao vậy?”.Đinh Lê hỏi

“Tôi nhìn thấy cô ấy đang say ở trên đường nên đưa cố ấy về.” Trần Minh nói
.
---------------------------------------
Hết Chương I
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty27/4/2012, 1:53 am

et1 dự tính là tiểu thuyết này dài khoảng 11 chương, nhưng chị mới viết được đến chương thứ 7 dài quá đi thôi ;;sr ;;sr
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty27/4/2012, 12:32 pm

ừ dài thiệt viết tóm tắt dể hiểu ;cth
Về Đầu Trang Go down
Thư Kỳ

Thư Kỳ


Tổng số bài gửi : 403
Join date : 28/03/2012
Age : 33

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty27/4/2012, 12:47 pm

cm còn 4 chương nữa là xong, thật ra vì phân đoạn bố cục văn bản cho dễ đọc nên thấy dài chứ nội dung chị đã cân nhắc rồi!

Vừa dịch bài thơ này thấy rất ý nghĩa nên quyết mang vô đây làm nền et1

" Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe, chịu hỏi, chịu trông.

Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thực
Khiến ta cuồng si, khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vấn vương bởi chữ TÌNH

Nếu suốt đời bôn ba lặn lội
Mà vẫn ko giữ được người tri kỉ hồng nhan
Thì dù cho nắm cả giang san
Vẫn cảm thấy xót xa ân hận

Muốn tỏ mặt anh tài
Lòng muốn khóc mắt cũng không rơi lệ
Rượu cạn rồi lại ngậm nỗi nhớ thương

Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...

...Ngày tháng cũ mịt mờ như trong mộng
Người thân yêu xa mãi tận chân trời
Thế gian này hạnh phúc biết bao nhiêu
Sao người nỡ quên đi tất cả

Tình yêu đầu ngây thơ chân thực
Có thể nào sống lại với ta
Như biển sâu tình khiến ta đau đớn
Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương

Dứt không được hình ảnh trong tâm khảm
Đừng bỏ đi hạnh phúc của ngày mai
Dứt không ra những đau khổ tình đời
Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa
Hoa nở xuân về mà tình đã ra đi
Còn để lại vấn vương nơi trần thế…"
Về Đầu Trang Go down
tuyetnga_vn

tuyetnga_vn


Tổng số bài gửi : 573
Join date : 28/02/2012
Age : 33
Đến từ : tphcm

Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty27/4/2012, 5:36 pm

bài này nói lên 2 ng yêu nhau nhưng vì hoàn cảnh 2 ng phải xa nhau đúng kg chị tk
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ   Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ - Page 3 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Bài Thơ Không Tên số 10 of Thư Kỳ
Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
 Similar topics
-
» Thuyền không bến đỗ
» Review-Post here reviews of Hoàng hậu không đầu
» Phượng Mai - Wardrobe malfunction ... Có ai muốn xem hình không?
» Screencaps-Screencaps from Hoàng hậu không đầu

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: GÓC NGƯỜI HÂM MỘ (FANS) :: Văn - Thơ-
Chuyển đến